Nghĩ lại dù sao tối nay cũng không còn ai mà mình cũng muốn ngủ ở chỗ này, Vũ Linh Đan không cưỡng ép chính mình nữa, tính nghỉ ngơi một chút rồi dậy ăn cơm sau cũng được.
Một giấc ngủ này có hơi dài.
Lúc Trương Thiên Thành đi vào thì thấy áo khoác trên ghế sa lon, rõ ràng là Trần Đức Bảo đã báo cho Vũ Linh Đan tới, sau khi nghe thấy hơi thở của Vũ Linh Đan, khóe miệng vẫn không kiềm được cong lên.
Dưới tầng không có ai, Trương Thiên Thành đi thẳng lên lầu, khi anh thấy ánh đèn hơi yếu của nhà vệ sinh thì vô thức mở ra.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Dường như Vũ Linh Đan mơ thấy ác mộng, bị dọa cho giật mình, nhanh chóng mở mắt.
Lúc này nước đã sớm lạnh đi rồi.
Vũ Linh Đan vừa mở mắt đã thấy được Trương Thiên Thành đang đứng ở trước mặt mình, nhất thời hét chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng, không khí trở nên căng thẳng mà lúng túng.
“Đi ra ngoài!”
Vũ Linh Đan kêu to.
Trương Thiên Thành rất biết điều đi ra ngoài, vốn là anh cũng không có ý định nhìn trộm, mới vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng qua là trước khi đi ra, Trương Thiên Thành lại có chút khó chịu, quay đầu lại nhìn da thịt sáng bóng phơi bày ra bên ngoài của Vũ Linh Đan lần nữa, bĩu môi nói: “Cũng không phải là chưa từng thấy, kêu la cái gì?”
“Đi ra ngoài!”
Ầm!
Cho đến khi tiếng cửa bị đóng sầm lại, Vũ Linh