Phan Phùng Hiếu không hề che giấu dã tâm của mình, nheo mắt đánh giá Vũ Linh Đan.
“Vậy không cần, tôi không có hứng thú” Vũ Linh Đan thấy vậy không hề do dự mà thẳng thừng từ chối.
“Vì sao?” Phan Phùng Hiếu nhịn không được mà đuổi theo,
hỏi.
“Tôi không muốn mới ra khỏi một ổ sói này lại nhảy vào ổ sói khác” Vũ Linh Đan bước đi dứt khoát, không ngoảnh đầu lại.
Cô không thể hiểu và cũng không muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Phan Phùng Hiểu, nhưng cô biết rõ anh ta cũng chẳng phải là người lỗi lạc gì, vậy nên cô cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.
“Vậy cô định chết cùng với Bạch Đằng sao?” Thấy Vũ Linh Đan bước càng nhanh, Phan Phùng Hiếu không cam lòng nhìn cô, cao giọng nói.
Vũ Linh Đan vẫn không dừng bước, thái độ đầy kiên quyết.
Trương Đức Phú đã chú ý đến động tĩnh bên này, sớm xuống xe chờ, thấy Vũ Linh Đan đi về phía này, cậu ta tò mò hỏi: “Người kia tìm em làm gì vậy?
“Không có gì, chỉ muốn xem chuyện cười của Bạch Đằng thối” Vũ Linh Đan trả lời qua loa.
Trương Đức Phú hoàn toàn không tin, cậu ta nhịn không được mà nhìn về phía Phan Phùng Hiếu, cảm thấy người này có hơi quen mắt, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là ai.
Sau khi lên xe, cậu ta thấy dáng vẻ mệt mỏi không muốn nói nhiều của Vũ Linh Đan, vì thế cũng không hỏi nhiều nữa.
Bên trong xe mở nhạc nhẹ, Trương Đức Phú cho xe dừng trước một nhà hàng, vừa định nói gì đã bị Vũ Linh Đan từ chối
ngay.
Vũ Linh Đan cầm di động, có hơi xấu hổ nói: “Vừa xảy ra chút chuyện, có lẽ tôi phải đến đó xử lý”
Trong mắt Trương Đức Phú xẹt qua một tia mất mát, nhưng cậu