Vũ Linh Đan nhìn theo bóng lưng Trương Thiên Thành, cô không nhúc nhích cho đến khi người đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Ánh mắt của Vũ Linh Đan cũng dần dần mờ đi như thể bỗng nhiên bầu trời tối sầm và tất cả mọi thứ đều trở
nên mờ mịt.
"Trương Thiên Thành, Trương Thiên Thành! "
Vũ Linh Đan không ngừng lẩm bẩm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng trên ngực, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống cằm, không một tiếng động.
Cô nghĩ cô căm ghét anh.
Nhưng sau khi từ miệng Trần Đức Bảo biết bao nhiêu chuyện như vậy, sự căm ghét ấy lại không thể trỗi dậy.
Chỉ là cô chắc chắn đó không phải là tình yêu.
Người đàn ông này như màn sương mù dày đặc quấn chặt lấy xung quanh cô, cô không bao giờ nhìn rõ được trái tim của Trương Thiên Thành.
Dường như luôn có một giọng nói tận sâu trong đáy lòng nói với cô rằng Trương Thiên Thành rất nguy hiểm, cô không nên xác minh lại điều đó nhưng hiện tại rõ ràng
Trương Thiên Thành đang từng bước tới gần cô, dù cô muốn trốn thì có thể trốn ở đâu chứ.
Đêm nay, Vũ Linh Đan tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.
Trong giấc mơ, cô như thể