Vũ Linh Đan quá căng thẳng, suýt chút nữa cô đã không giữ được miệng.
Không nghĩ tới Trương Thiên Thành lại xụ mặt hỏi: "Nếu cái
gi?" Vũ Linh Đan muốn nói rằng nếu bàn tay của anh bị tàn tật do chuyện này hoặc có để lại di chứng thì cô sẽ áy náy đến mức muốn đi tự sát mất, vì vậy anh nên nhanh chóng đến bệnh viện để điều trị.
"Không có chuyện gì, chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Vũ Linh Đan không dám nhìn vào mắt Trương Thiên Thành, cô cúi đầu muốn Trương Thiên Thành nhường lại vị trí lái xe cho mình.
Kết quả là Trương Thiên Thành lại đạp ga, một tay giữ vô lăng điều khiển xe chạy đi.
Trong xe, cả đường đi không ai nói chuyện cả.
Cuối cùng hai người họ vẫn đến bệnh viện.
Vũ Linh Đan thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước tiên Trương Thiên Thành lại đưa Vũ Linh Đan đi kiểm tra vết thương trước, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì lớn thì anh mới biến mất một lúc, không lâu sau tay anh cũng quấn một vòng bằng gạc.
Vũ Linh Đan không thành thật nằm yên trong phòng bệnh, sau khi hỏi những người xung quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Trương Thiên Thành ở một phòng bệnh nào đó.
Lúc này Trương Thiên Thành đang nghịch lớp băng gạc trên tay mình, không ngẩng đầu lên mà hỏi cô: “Sao thế, đồ ngốc vẫn muốn đứng ở cửa à?”
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Thiên Thành mắng Vũ Linh Đan, cô hơi ấm ức, đi vào thấp giọng nói: “Xin lỗi anh, tôi đã làm liên lụy đến anh rồi, hợp đồng đó...”.
Cô vẫn lo lắng về công việc của Trương Thiên Thành.
“Yên tâm đi, tôi còn chẳng để mấy thứ cỏn con này vào mắt
đâu.”
Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên.
chút u ám rồi nói: “Chuyện này không thể cho qua như vậy được, chẳng lẽ