"Linh Đan?"
Phan Bảo Thái nhanh chóng kìm lại sự sung sướng của mình, bây giờ trong lòng anh ta đã đủ giày vò rồi, cô sẽ không khiến anh ta dằn vặt hơn nữa đúng không?
"Em nói.
" Vũ Linh Đan hằng giọng và nói lại: "Anh ngồi xuống trước đi,
em sẽ nói cho anh biết"
Sau đó, Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm vào mắt Phan Bảo Thái và nói từng chữ: “Em muốn một lần nữa cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta.
Dù sao thì từ bỏ mà không thử một lần thì có vẻ như điều đó không công bằng với bất kỳ ai"
"Vậy thì! bây giờ chúng ta có tính là hẹn hò không?" Trái tim Phan Bảo Thải vẫn đang đập loạn, đã lâu rồi anh ta
chưa trải qua loại cảm giác này.
Phan Bảo Thái không thể không dùng hai tay ôm chặt ly cà phê để giảm bớt sự run rẩy của lòng bàn tay, cuối cùng họ cũng có thể ở bên nhau.
"Cũng có thể.
"
Vũ Linh Đan suy nghĩ một lúc, coi như không phủ nhận điều
đó.
Sau đó, Vũ Linh Đan lại nói: "Tất nhiên, bây giờ chúng ta chỉ đang thử thôi, và nó không có nghĩa là kết quả
"Anh hiểu.
"
Phan Bảo Thái lại gật đầu lia lịa, đương nhiên anh ta biết bây giờ mọi thứ mới bắt đầu lại, anh ta vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.
Nhưng có Chủa mới biết anh ta phấn khích đến nhường nào, anh