Vũ Linh Đan hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Phan Bảo Thái buông dao nĩa theo, cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, nói: "Trước đó thật sự có chút tức giận và đau khổ, nhưng sau khi anh rời khỏi đây mới nghĩ lại em không phải là người như thế, hơn nữa cũng không cần thiết làm
như vậy.
Trương Thiên Thành xông tới hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến em hết.
"
"Nhưng nếu như thật sự cãi nhau.
Đột nhiên Vũ Linh Đan cảm thấy Phan Bảo Thái thật sự quá dễ tin mình.
"Nếu như thật sự cãi nhau thì sao? Anh chỉ cần em bây giờ, cũng muốn đi cùng em tới khi đầu bạc, vậy là đủ rồi.
"
Phan Bảo Thải nghiêm túc nói.
Trái tim Vũ Linh Đan lại ảm đạm lần nữa.
Thì ra không phải là Phan Báo Thái tin tưởng mình cỡ nào mà là cho dù mình thế nào anh cũng tình nguyện tiếp nhận.
Vũ Linh Đan nở nụ cười khổ mà không lên tiếng.
Dường như Phan Bảo Thải nhận ra mình đã nói sai, lại vội vàng nói: "Bây giờ anh vẫn còn vài chuyện không hiểu, tại sao Trương Thiên Thành phải làm như vậy?"
Vũ Linh Đan hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Phan Bảo Thái, thấy anh ta thật sự nghi ngờ, Vũ Linh Đan thở dài rồi mới tiếp tục nói: "Anh ấy đã từng nói với em, trước khi anh ấy chưa kết hôn thì em không thể có ý nghĩ gì khác.
"
"Thật là quá đáng"
Vũ Linh Đan còn chưa nói hết lời, Phan Bảo Thái đã tức giận vỗ bàn, cả khuôn mặt cực kỳ khó coi.
Vũ Linh Đan có hơi lúng túng.
Tiếp đó lại nghe Phan Bảo Thái tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ trước đây vì lý do đó nên em mới luôn độc thân sao? Nếu cả đời Trương Thiên Thành không kết hôn thì em cũng phải cô đơn cả quãng đời còn lại sao?"
Vũ Linh Đan không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
Phan Bảo Thái tức