Phan Bảo Thái dừng một chút, tiếp đó nghe thấy tiếng cười của Huỳnh Nam Cường rất rõ ràng, ông ta hoàn toàn không đặt Phan Báo Thái vào mắt mình.
Phan Bảo Thái nhìn ông ta, không lên tiếng.
Anh ta hướng về phía không có tiếng người mắng vốn, tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể bảo đảm là tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, cho mọi người một câu trả lời”
“Cậu có thể giải quyết chuyện này như thế nào? Chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được, lỡ như bỏ mất cơ hội tốt làm tập đoàn bị lừa dẫn đến tổn thất, trách nhiệm thuộc về ai đây?
Ngồi cạnh Huỳnh Nam Cường có một người đàn ông trung niên, ông ta đẩy mắt kính, lên giọng đầy phẫn nộ.
“Vậy giờ tôi có thể bảo đảm với mọi người”
Phan Bảo Thái vừa mới mở miệng, Phan Chí Trung ở bên cạnh liền khe khẽ đẩy Phan Bảo Thái nhưng vẫn chẳng thể ngăn Phan Bảo Thái nói tiếp.
“Cho tôi một tuần, nếu như tôi không có cách nào ngăn tình hình tệ hơn thì tôi sẽ rút khỏi cổ đông, không nhúng tay vào chuyện làm ăn của tập đoàn nữa”.
Đọc truyện tại || TR UMtгuyen.мE ||
Phan Bảo Thái nói xong thì kiên định nhìn chằm chằm Huỳnh Nam Cường.
Đây không phải là câu trả lời mà ông ta mong muốn sao, vậy cho ông ta là được.
Quả nhiên, đáy mắt Huỳnh Nam Cường có vẻ tươi cười, khóe miệng cũng nhếch nhếch lên.
Nếu đã đạt được mục địch rồi thì Huỳnh Nam Cường cũng
chẳng cần tiếp tục tốn thời gian làm gì nữa, ông ta đứng dậy phải những nếp gấp trên bộ âu phục, lớn tiếng nói: “Nếu tổng giám đốc Thái đã bảo đảm, vậy chúng tôi cũng chả cần quan tâm làm gì, tôi đi trước
Huỳnh Nam Cường vừa đi, một số người cũng nhanh chóng đi theo.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại vài ba người, đều là người đứng về phía anh ta.
Phan Chí Trung bấy giờ mới thở dài