Cảm xúc của Vũ Linh Đan có hơi phập phồng, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy tay bịt miệng để che giấu cảm xúc của mình.
Phan Bảo Thái vẫn cứ thể nói tiếp: "Cho nên, Linh Đan à, em ở cùng anh thì không cần phải làm gì cả, cho dù em không
vui thì đó cũng là lỗi của anh.
"
Vũ Linh Đan không nhịn được nói: "Trước đây anh không như thế này.
"
Phan Bảo Thái bây giờ quá hèn mọn, cũng quá cẩn thận.
Như vậy thì hai người đều sẽ mệt mỏi.
Phan Bảo Thái cũng thấy buồn cười, nhưng anh ta lại rất hưởng thụ tất cả những gì đang có lúc này.
"Thì ra là em vẫn còn nhớ chuyện trước kia"
Anh ta không nhịn được nói.
Vũ Linh Đan sửng sốt.
Qua thật lâu, Vũ Linh Đan mới lẩm bẩm: "Em cũng không rõ có còn nhớ không, có lúc ký ức rất xa, có lúc lại cảm thấy giống như gần ngay trước mắt, có lúc chỉ thoáng hiện lên trong đầu, nhưng có lúc cố gắng nhớ lại, rồi lại cái gì cũng không bắt được"
"Không nhớ ra thì không cần nhớ, điều anh quan tâm là tương lai của chúng ta.
"
Phan Bảo Thái nhẹ nhàng nắm tay cô, dịu dàng an ủi.
Vũ Linh Đan không nói gì, tâm trạng bỗng nhiên khá suy sup.
Thật lâu sau mới nghe thấy Phan Bảo Thái lẩm bẩm, tiếng nói không lớn nhưng lại tiến vào lỗ tai Vũ Linh Đan.
"Có lẽ cũng bởi vì mất đi mới biết quý trọng, vậy nên sau này không cho phép có bất kỳ sơ sót, cũng không cho phép mình làm không tốt.
"
"Có lẽ cho dù chỉ có một chút, một chút xíu cơ hội cũng giống như người chết chìm nắm được một cọng cỏ, có liều mạng cũng không buông ra.
Mặc dù