Đột nhiên Vũ Linh Đan kích động hét to lên, cô vợ lấy gối rồi ném mạnh về phía Trương Thiên Thành.
Gối đánh người không đau nhưng lại khiến cơn tức giận của Trương Thiên Thành bùng nổ.
Anh bật dậy, đè Vũ Linh Đan xuống sô pha như một con gấu đen.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đỏ ửng của Vũ Linh Đan tràn đầy phẫn nộ, còn Trương Thiên Thành lúc này đang trong cơn giận dữ, đôi mắt anh tràn đầy tơ máu.
"Trương Thiên Thành, anh buông ra cho tôi!"
Vũ Linh Đan kêu to, cố gắng phản kháng.
Trương Thiên Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, dùng sức chặn hai tay cô lại, nhìn đôi mắt căm hận của cô.
Trương Thiên Thành không nói gì, chỉ đột ngột cúi đầu xuống cắn môi cô.
Hu hu hu!
Vũ Linh Đan lắc đầu điên cuồng nhưng không có tác dụng gì, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn vào khoang miệng cô rồi lan ra khắp các tế bào trong cơ thể.
Từng giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt, Trương Thiên Thành nhìn thấy nhưng anh vẫn im lặng.
Giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa lạnh lùng hờ hững: "Vũ Linh Đan, tốt nhất cô đừng để tôi thấy cô khóc vì đàn ông khác, nếu không tôi có làm ra chuyện gì thì tôi cũng không biết được đâu."
Xoạt một tiếng, Trương Thiên Thành xé nát bộ đồ ngủ của cô rồi đột ngột đi vào.
Cơ thể Vũ Linh Đan bị kích thích hơi ưỡn người lên, nhưng càng như vậy lại càng không thể chạy trốn khỏi sự khống chế và đùa bỡn của Trương Thiên Thành.
"Trương Thiên Thành, anh là một tên khốn nạn.
Tối hận anh, tối hận anh..."
Trái tim Vũ Linh Đan đau nhức vô cùng, cô gần như không thể thở nổi, chỉ có thể thở hổn hển bằng