Một công ty lớn như vậy, có chuyện gì thì âm thầm giải quyết là được, gây ồn ào trước mặt công chúng thì đối với ai cũng không có lợi.
“Linh Đan, sắp đến cuối tuần rồi.
Anh biết một biệt thự suối nước nóng rất tốt, đúng lúc có thể đưa em đi thư giãn một chút nhé” Phan Bảo Thái nói.
“Vậy được, anh sắp xếp đi.”
Vũ Linh Đan hơi có chút áy náy với Phan Báo Thái, nhưng thực sự là trên công trường có quá nhiều việc, đúng lúc có ngày nghỉ nên cô cũng chiều theo ý Phan Bảo Thái.
Đối với chuyện của Trương Đức Phú lần trước, cô đã chọn cách che giấu.
Lời nói của Trương Đức Phú cũng chỉ là nói suông mà thôi, một người lớn còn sống sờ sờ như có còn sợ Trương Đức Phú thật sự biến mình thành vật phẩm sao?
"À...!đúng rồi! Nghe nói anh về nhà, còn đến công ty nữa.
Chuyện lớn như thế mà em vẫn chưa kịp chúc mừng anh, anh không được tức giận, cũng không được trách em nhé, tin tức đến quá chậm” Vũ Linh Đan hơi hối lối.
Trong lúc tình cờ xem tin tức cô mới biết chuyện của Phan
Bảo Thái.
Nhưng Phan Bảo Thái lại xấu hổ cười cười: “Thực ra cũng là do hoàn cảnh trong nhà ép buộc, có lẽ anh cũng chỉ ở trong công ty giúp việc một khoảng thời gian.
Đợi qua thời gian này là anh được tự do rồi, đến lúc đó anh sẽ có nhiều thời gian ở cạnh em hon."
“Thực ra bây giờ anh như này cũng rất tốt, con người khi trưởng thành rồi cũng nên gánh vác một chút trách nhiệm” Vũ Linh Đan khuyên anh ta một cách mơ hồ.
Phan Bảo Thái lại đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng: “Nhưng bây giờ anh chỉ muốn “gánh vác trách nhiệm” với em mà thôi"
Vũ Linh Đan muốn