"Hai anh dừng tay cho tôi!"
Cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn nâng cao giọng nói với hai người đàn ông đang đánh nhau.
Hai người đàn ông vốn đang đánh nhau túi bụi cuối cùng
cũng tách ra, đồng thời nhìn Vũ Linh Đan, dường như muốn cô nói một lời công bằng.
Vũ Linh Đan không để ý đến màu trên mặt Trương Đức Phú, kéo tay Phan Bảo Thái rồi thản nhiên nói: "Chúng ta đi thôi"
"Linh Đan."
Hai người đàn ông đồng thời kêu lên.
"Em đừng đi"
Trương Đức Phú bối rối, mà Phan Bảo Thái lại hung ác nói: "Không thể bỏ qua cho tên này như vậy được."
"Đủ rồi!"
Bên dưới khuôn mặt bình tĩnh của Vũ Linh Đan là lửa giận đã sớm không kềm chế được, mắt thấy hai người đàn ông này lại muốn đánh nhau ở trước mặt mình, cô quay đầu lại nói với Trương Đức Phú và Lương Học Đông: "Tôi từng đi ra ngoài với Trương Đức Phú là thật.
Nhưng thứ nhất, tôi là bị Trương Đức Phú bắt đi, thứ hai là tôi phải nói cho rõ ràng với Trương Đức Phú.
Những lời Trương Đức Phú nói khi nãy hoàn toàn không hề tồn tại."
"Mặt khác, tôi cũng định đính hôn với Phan Bảo Thái, chậm nhất là sáng sớm ngày mai các anh sẽ có thể nhận được tin tức, tôi hi vọng những lời đồn này dừng lại đúng lúc trước mặt
Tổng giám đốc Thái và Tổng giám đốc Phú."
Vũ Linh Đan nói xong thì đi ra ngoài trước.
Phan Bảo Thái chỉ tay vào Trương Đức Phú, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tốt nhất là cậu cẩn thận đó, đơn đặt hàng và hợp đồng hợp tác với Á Đông còn chưa ký đầu.
Nếu như không muốn vị trí cậu mới vừa ngồi lên sụp