Mất Rồi Xin Đừng Tìm

489: Bây Giờ Dám Lộ Diện Rồi Ư”


trước sau


Tim Vũ Linh Đan đột nhiên nhói nhói, bỗng chốc liền không dám nhìn thẳng vào mắt Phan Bảo Thái, cô xoay người, cúi thấp đầu, nói ra câu xin lỗi.

“Phóng viên sắp đến đây rồi, bây giờ em phải lập tức đi với anh.

” 
Lần này, thái độ Phan Bảo Thái kiên quyết hơn, dường như muốn kéo Vũ Linh Đan ra khỏi cửa, bỗng nhiên, phòng tắm đằng sau truyền đến một giọng nói trầm thấp lười biếng: “Mới sáng sớm đã muốn đi đâu rồi?” 
Vũ Linh Đan tức khắc cứng người, sắc mặt vặn vẹo.

Cô biết, người đàn ông này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.


“Phan Bảo Thái” 
Vũ Linh Đan khó khăn mở miệng, định cứu vớt lại lòng tin của Phan Bảo Thái với mình, nhưng tối hôm qua!  
“Xin lỗi” 
Biểu cảm Phan Bảo Thái phức tạp nhìn nhìn Vũ Linh Đan, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc và tức giận, nhưng rất nhanh anh liền kéo Vũ Linh Đan bảo vệ ở phía sau mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành, lạnh lùng nói: “Trương Thiên Thành, anh tưởng dùng thủ đoạn bỉ ổi này tôi sẽ bỏ cuộc ư?” 
Trương Thiên Thành nhếch mày, lộ ra tia trào phúng: “Ồ, để tôi xem xem hôm nay sau khi tin tức của tôi với Vũ Linh Đan truyền ra ngoài, hôn ước của anh có thể tiếp tục được không.

Kể cả Phan Bảo Thái anh có không quan tâm đi nữa, lẽ nào cả nhà họ Phan sẽ bỏ

qua?”.

Trương Thiên Thành miệng cười nhưng ánh mắt lại đặt trên cánh tay đang đặt trên vai Vũ Linh Đạn, bất chợt anh tiến đến kéo Vũ Linh Đan vào lòng mình, cúi thấp đầu nói với Vũ Linh Đan: “Người phụ nữ của tôi, không cần người khác ôm hộ đầu” 
“Trương Thiên Thành!” 

Vũ Linh Đan im lặng nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi, giơ tay định cho một bạt tai, thế nhưng cái tát này lại không hạ xuống được mà bị Trương Thiên Thành giữ tay lại giữa chừng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Vũ Linh Đan lửa giận bừng bừng, mà Trương Thiên Thành thì lại là vẻ nghiền ngẫm sâu xa.

Phan Bảo Thái nắm lấy tay còn lại của Vũ Linh Đan, anh từng nói bất kể có việc gì xảy ra thì anh cũng không dễ dàng bỏ cuộc, bây giờ, anh chỉ là đang giữ lời hứa của mình.

“Trương Thiên Thành, anh tưởng mình vẫn là tổng giám đốc Thành hô mưa gọi gió của trước đây ư? Trước đây có tin đồn gì anh cũng trốn, sao nào, bây giờ dám lộ diện rồi ư?” 
Phan Bảo Thái khiêu khích.

“Tôi đâu có trốn, chỉ là tìm nơi yên tĩnh nào đó thơ thẩn thôi.

”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện