“Muốn đi với anh ta, phải xem tôi có đồng ý hay không?
Trương Thiên Thành bịt miệng cô lại, không để Vũ Linh Đan có cơ hội nói gì, đã áp sát một bên tai cô, hạ giọng: “Nếu cô không muốn chuyện tối hôm qua lên báo, hiện tại lập tức bảo anh ta rời đi.
”
Vũ Linh Đan không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt kháng cự.
Bên kia Phan Bảo Thái bị thương, mặt đầy máu, từ dưới đất đứng dậy nhìn thấy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đang thân thiết dựa sát vào nhau, máu nóng lại dồn lên, tất cả lí trí phút chốc đều bốc hơi.
Anh nhìn bốn phía rồi đột ngột chạy đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy bình hoa trên bàn định xông đến bên giường.
“Dừng tay!”
Vũ Linh Đan hét lên.
Mà Trương Thiên Thành từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn về phía Vũ Linh Đan, hình như ngay cả khi tức giận cô cũng trở nên quyến rũ.
Ngay cả sự uy hiếp phía sau lưng, Trương Thiên Thành cũng chẳng màng đến.
Phan Bảo Thái cuối cùng dừng lại động tác, hai mắt trợn trừng, đau khổ nhìn về phía Vũ Linh Đan.
“Linh Đan, như vậy vẫn chưa đủ ư? Anh sẽ đưa em đi, nếu ở trong nước không có chỗ cho chúng ta, vậy không sao, chúng ta ra nước ngoài, chúng ta ra nước ngoài được