“Vũ Linh Đan, nếu như cô đã không muốn nhận lời cầu hôn của con trai tôi, vậy được, bây giờ cô hãy tới đó, và nói rõ ràng”
Lê Tuyết Cẩm cũng nghe hiểu ý của Trương Thiên Thành, cô nhanh chóng thay đổi thái độ, nói với Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan đứng bất động ở chỗ cũ.
Vũ Linh Đan đã đồng ý chuyện cầu hôn này, nếu như không có biến cố xảy ra vào tối qua!.
“Xin lỗi.
Tôi không thể nghe theo lời cô” Ở trước mặt Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan không thể nói nửa câu từ chối.
.
Truyện Tiên Hiệp
Vừa mới dứt lời, sắc mặt của hai người liền
biến đổi.
Lê Tuyết Cẩm một lần nữa muốn xông lên, nhưng Trương Thiên Thành đã lỗi thẳng Vũ Linh Đan lên xe, nghe thấy tiếng Lê Tuyết Cẩm vẫn không ngừng đập cửa ở bên ngoài, Trương Thiên Thành đưa một ngón tay ra, lạnh lùng nói: “Cô nghe rõ lời tôi nói đây, với đức hạnh đó của con trai cô, vẫn không xứng với Vũ Linh Đan, cho dù Vũ Linh Đan muốn đính hôn, tôi cũng không đồng ý, cô cứ yên tâm, dạy bảo tốt con trai của cô là được rồi”.
Sắc mặt của Lê Tuyết Cẩm nhanh chóng biến thành màu gan lợn, nhìn thấy hai người họ kiêu ngạo rời đi, cô ta tức giận dậm chân.
“Phải là Vũ Linh Đan không xứng với con trai tôi chứ, cô ta là cái thá gì chứ, cô ta thực sự coi
mình là tiểu thư của nhà họ Vũ sao, tôi ọe, kể cả con trai tôi