Vũ Linh Đan hỏi ngược lại bà ta, lập tức Lê Tuyết Cầm cứng họng không nói được gì, mặt cũng đỏ bừng lên.
Vũ Linh Đan thấy vậy không khỏi bật cười, cô còn muốn nhìn thấu bộ mặt thật của bà ta, nói tiếp: "Nếu tôi nói không làm thì nhẫn cũng không phải do Bảo Thái vứt đi, mà là do bác giấu đi."
"Cô nói lung tung gì đó?"
Lê Tuyết Cầm nổi khùng lên, nhảy dựng dậy hét toáng lên.
Càng là như thế, Vũ Linh Đan càng thêm chắc chắn hơn, trên mặt có nhiều thêm vẻ khinh thường và ý vị sâu xa: "Tôi cũng không có ý định truy cứu làm gì, yên tâm, tôi sẽ không nói cho Bảo
Thái biết đâu.
Chỉ có điều, tôi mong mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, không ai nên quấy rầy ai nữa."
Nhắc đến vụ chiếc nhẫn, khí thế của Lê Tuyết Cầm đã giảm đi một nửa, nhưng bà ta lại không cam tâm khi phải rời đi như thế này.
"Không phải cô đã đồng ý lời cầu hôn của Bảo Thái rồi sao, sao lại không ở bên cạnh thằng bé nữa."
Lê Tuyết Cầm nói xong, lại ngẩng đầu lên nhìn Vũ Linh Đan, tiếp tục nói: "Theo tôi thấy thì e rằng Bảo Thái đã nhìn thấu gian tình giữa cô và Trương Thiên Thành kia rồi, không thể chịu đựng được nên mới phải đi"
Lần đầu tiên trong đời, Vũ Linh Đan gặp được một con người có thể thản nhiên vu khống cho người khác đến thế này, hôm nay cô đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Lạ thay, Vũ Linh Đan lại không tức giận, khi đối diện với những lời nhục nhã và chỉ trích mà Lê Tuyết Cầm dành cho mình cô chỉ thấy bình tĩnh.
Vũ Linh Đan chỉ cười cười, không hề phản bác.
Lê Tuyết Cầm lại càng phẫn nộ hơn, hét to: "Vũ Linh Đan, cô cười cái gì mà cười, tôi biết ngay mà, là cô lừa con trai tôi, lại tổn thương trái tim thằng bé một lần nữa.
Nói xong, Lê Tuyết Cầm vung túi xách lên, đập lên người Vũ