“Anh thật sự rất nhớ em.
Xin em đừng biển mất, xin em đừng bỏ anh mà đi! ”Trôi nổi trong cảm giác không có sự sống xung quanh, bây giờ anh đã cảm nhận được rồi, anh cũng bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mìnhAdvertisementkhông đi tới quầy bar đó sớm một chút, cũng hối hận sao mình không chịu nghe lời của người pha chế rượu sớm hơn.
Hoặc là, nếu như vừa nãy anh nghe thì Vũ Linh Đan cũng sẽ không chạy đi, cũng sẽ không cãi nhau với Vũ Hải Yến, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Mặc dù nói bình thường cũng cãi nhau, nhưng anh không cách nào phủ nhận, chỉ cần nhìn thấy Vũ Linh Đan thì trong lòng anh liền vui vẻ.
Cho dù là không vui thì sau khi nhìn thấy Vũ Linh Đan thì cũng sẽ vui.
Chính là Vũ Linh Đan cho anh sức sống, mặc dù cảm giác vẫn luôn không tốt, nhưng ít nhất cũng là một bước tiến.
Mí mắt Trương Thiên Thành bắt đầu đánh nhau, cảm giác mặt trời quá chói chang ban đầu cũng đã không còn mạnh mẽ như vậy nữa, đôi tay Trương Thiên Thành vẫn cố sức bơi về phía trước, không hề có một chút ý nghĩ sẽ dừng lại.
Anh nhất định có thể tìm được Vũ Linh Đan.
Nhưng trên thực tế thì ngay cả bản thân Trương Thiên Thành cũng không biết bản thân mình bây giờ rốt cuộc là đang ở nơi nào.
Trên khoang thuyền, Trần Đức Bảo nhìn ánh sáng đỏ chói khi mặt trời lặn, những rặng mây đỏ trôi nổi giữa bầu trời, càng tăng thêm vài phần bị tráng.
Có người đi tới tìm Trần Đức Bảo, cho dù là khó có thể mở miệng nhưng không thể không nói: “Quản lý Trần, đã trôi qua lâu như thế rồi, nếu Tổng giám đốc Trường có thể quay về thì nhất định đã quay về rồi”“Anh nói cái gì?”Trong nháy mắt Trần Đức Bảo liền kéo lấy cổ áo người tới, cho dù cậu ta là người kế nghiệp của công ty kia nhưng Trần Đức Bảo cũng không thèm để ý, đôi mắt sưng đỏ lộ ra ý cảnh cáo.
“Tôi không tin Tổng giám đốc Trương sẽ chết, cho dù tất cả mọi người nhảy xuống biển đều sẽ chết thì Tổng giám đốc Trương cũng sẽ không chết, bởi vì bản thân anh ấy chính là