Mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên từ mũi tàu, cảm giác như đã đến nơi khởi đầu của thế giới, Vũ Linh Đan không kìm nén nổi cảm xúc liền dang hai tay như muốn ôm lấy vầng thái dương, cô khẽ thì thầm: “Tuyệt đẹp!”Ánh đèn vàng nhạt chiếu vào hai người bọn họ, làm cho những lỗ chân lông mờ nhạt trên mặt Vũ Linh Đan cũng hiện lên thấy rõ.
Một lần nữa trên tàu lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều phụ nữ lên thuyền để kiểm tra kết quả của buổi đánh bắt tối qua.Trương Thiên Thành ôm Vũ Linh Đan xuống thuyền.
Gần đó, người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với bác của mình, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trương Thiên Thành.Ngay sau đó, người bác nhanh chóng đưa hai người bọn họ đến gặp thầy thuốc, giúp họ chữa trị.Vũ Linh Đan cảm thấy điều kiện ở nhà thầy thuốc đã tốt hơn một chút, tuy nhiên cũng không có bao nhiêu dụng cụ chuyên môn.
Trong khiAdvertisementđang được thầy thuốc chữa trị ở bên trong, Vũ Linh Đan nghe thấy tiếng Trương Thiên Thành đang nói lời cảm ơn ở bên ngoài.
Vũ Linh Đan nhoẻn miệng cười, đầu dường như đã đỡ đau rất nhiều.“Cô nói anh ta.”Vũ Linh Đan nghe xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô ở với Trương Thiên Thành cả đêm cũng không thấy anh có vấn đề gì.Thầy thuốc vuốt râu, gật đầu.
Vừa đúng lúc Trương Thiên Thành đẩy cửa bước vào hỏi: “Thế nào rồi?”“Tốt rồi.
Em không sao.
Anh mau ngồi xuống để bác sĩ kiểm tra một chút.”Vũ Linh Đan đứng dậy, kéo Trương Thiên Thành ngồi xuống.
Trương Thiên Thành bực bội nói: “Anh thì có thể làm sao chứ.
Anh vừa gọi điện cho Trần Đức Bảo rồi, chắc rằng trưa nay anh ấy sẽ đến đón chúng ta.”“Không nên vội vã như vậy.
Cô gái này bị mất nước quá mức nên cần phải tiếp tục nghỉ ngơi.
Theo tôi, các bạn nên ở đây hai ba ngày nữa” Thầy thuốc nói.“Không cần”Mặc dù Trương Thiên Thành không nói ra, nhưng cả thầy thuốc và Vũ Linh Đan đều hiểu Trương Thiên Thành cho rằng điều kiện y tế ở thành phố sẽ tốt hơn ở đây rất nhiều.Vũ Linh Đan có chút ngại ngùng, nhưng lại nghe thấy tiếng thầy thuốc nói: “Ngực có căng không? Có cảm thấy hơi chút khó thở không? Cổ họng có phải cảm thấy hơi căng ra không?”Trương Thiên Thành vẻ mặt luôn lạnh lùng, thờ ơ bỗng trở nên kinh ngạc, chằm chằm nhìn người thầy thuốc.Thầy thuốc biết mình nói đúng, liền cười bảo: “Anh bị viêm phổi rồi, nếu như chờ anh trở về thành phố mới điều trị, e rằng lúc ấy đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi”“Tôi thừa nhận ông nói đúng, nhưng ...”“Nhưng sao? Tôi đã nói đúng, vậy tại sao không để cho tôi khám bệnh kỹ càng.”Vũ Linh Đan đột nhiên nắm lấy tay Trương Thiên Thành đặt lên bàn: “Bác sĩ giúp cháu khámcho anh ấy, xem anh ấy còn có bệnh gì nữa không?”Thầy thuốc nheo mắt, bắt mạch, gật đầu nói: Thể lực rất tốt, như vậy mà vẫn không sốt.
Rất tốt, rất tốt.”Trương Thiên Thành định