“Vũ Linh Đan, cô nghĩ cô là cái thả gì? Muốn đuổi tôi đi á, không dễ như vậy đâu.”Vũ Hải Yến vừa nghe xong thì đùng đùng nổiAdvertisementgiận, cô ta vò nát đơn khởi tố mà Vũ Linh Đan đặt trên bàn, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cô nghĩ cômuốn kiện là kiện đấy à.
Tới lúc đó xem ai thiệt hơn ai, lại còn ra vẻ nghiêm túc nữa chứ.
Tôi nói cho cô biết, Trương Thiên Thành đã sớm có người phụ nữ mới rồi, bây giờ anh ta sẽ không quan tâm tới cô đâu.”Nguyễn Kim Thanh giữ Vũ Hải Yến đang kích động lại, sau đó bà ta cũng cười lạnh nói với Vũ Linh Đan: “Vũ Linh Đan, bây giờ toàn bộ vốn liếng của nhà họ Vũ đều ở trong tay cô, lần này coi như tôi thừa nhận.
Nhưng mà người đang làm, trời đang nhìn đấy.
Bây giờ bố cô đã vào tù rồi, cô đừng có mà làm bậy, dù gì thì cũng phải chừa cho mình một đường lui”“Cảm ơn”Vũ Linh Đan nở một nụ cười châm chọc: “Tôi nghĩ câu nói người đang làm, trời đang nhìn vẫn nên để nó dành cho người đáng nhận được nó nhất.
Kết cục của các người bây giờ chính là quả báo lớn nhất khi các người đã đối xử độc địa vớitôi khi tôi còn nhỏ đấy”Tiếp theo, Vũ Linh Đan còn tiếp tục nói thêm: “Ngoài ra, cho dù Vũ Linh Đan tôi có tự chừa chomình một đường lui thì chắc chúng cũng không phải là con đường của các người.
Vì thế các người không cần phải bận tâm đâu.
Mời về cho”“Được, Vũ Linh Đan, những lời cô nói hôm nay tôi đều sẽ ghi nhớ.
Hy vọng sau này cô đừng có mà hối hận!”Nguyễn Kim Thanh lạnh lùng uy hiếp, sau đó bà ta dẫn Vũ Hải Yến rời đi.Nửa đêm hôm đó, cảnh sát tới sân bay ngăn được Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến xuất cảnh say đó đưa thẳng bọn họ về đồn cảnh sát.Xong việc, cảnh