“Nực cười.
Vũ Linh Đan, cô nghĩ cô là cái thá gì chứ? Một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình thấp kém mà đòi xứng với Trương Thiên Thành sao” Trần Anh Thư tỏ vẻ khinh thường, cho dù là hoàn cảnh gia đình hay học thức thì cô ta cũng ăn đứt Vũ Linh Đan.
Làm gì có chuyện cô ta cảm thấy Vũ Linh Đan là mối uy hiếp của cô ta cơchứ.“Nếu đã cảm thấy nực cười vậy thì cô Trần cũng một vừa hai phải thôi”Vũ Linh Đan mạnh mẽ hất tay của Trần Anh Thư ra, sau đó cô đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi tay của mình, tiếp tục nói: “Vậy tôi ở đây chúc hai người sống đến đầu bạc răng long trước nhé!”"Ha!"Trần Anh Thư cười lạnh một tiếng, cô ta trừng mắt nhìn Vũ Linh Đan đang định rời đi.
Cô ta phải lấy lại cho mình một chút mặt mũi mới được, vì thể cô ta tiếp tục lên tiếng: “Tôi nghe nói lúc cô và Trường Thiên Thành ly hôn, ngay cả đứa bé cũng bị bỏ mất rồi.
Nếu như có một chút tình cảm nào đối với cô thì Trương Thiên Thành cũng sẽ không đuổi cùng giết tận như thế đâu”“Đúng, Trương Thiên Thành không có tình cảm với tôi mà anh ấy có tình cảm với cô.
Ngày mại hai người kết hôn luôn đi, đã được chưa?”Vừa nhắc tới đứa bé còn chưa kịp chào đời, máu trong người Vũ Linh Đan đã sôi sục lên.
Trước kia cô cũng đã từng nghĩ như thế nên