“Là vì chuyện vừa nãy...!Cho nên anh thấy em bẩn...!Anh không muốn động vào em.
Anh không muốn động vào em...!Có đúng như vậy không?”Ánh mắt của Trần Anh Thư bắt đầu hoảng loạn, cô ta nói chuyện cũng đứt quãng, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc ở trong phòng.
Cuối cùng Trương Thiên Thành vẫn phải tiến lên trước nắm lấy bả vai cô ta và nói: “Trần Anh Thư, em bình tĩnh một chút.”Advertisement“Anh gọi em là gì cơ?”Trần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.
Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểmmà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em cần anh ấy nhất.
Là điều gì đã khiến anh thay đổi quá nhiều như vậy?”Trần Anh Thư lại bắt đầu chất vấn.Trên đường đi, sự lạnh nhạt của Trương Thiên Thành làm tổn thương trái tim cô ta.Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ không chút máy may để ý, giả vờ không biết vẫn tiếp tục chủ động, nhưng mà Trương Thiên Thành vẫn luôn lùi vềTrần Anh Thư sững sờ nhìn anh.Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa: “Trần Anh Thư mà anh quen không phải là người như thế này, cô ấy sẽ không tùy tiện kiếm chuyện và khóc, càng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng loạn và sợ hãi, cũng sẽ không vì..”“Không, Trương Thiên Thành mà em quen cũng không phải là người như thế này.
Trương Thiên Thành của lúc trước sẽ vì e gặp nguy hiểm mà không màng bất cứ cái gì, anh ấy của lúc trước cũng sẽ không rời bỏ em lúc em sợ hãi, cũng sẽ không bao giờ chỉ trách em vào lúc em