Vũ Linh Đan nhìn anh, mị nhãn như tơ, mặt hờn dỗi, giống như đứa bé ăn không đủ no, không ngừng đòi thêm.“Muốn thì tất nhiên phải cho em!”Thời gian trôi nhanh, cũng không biết qua bao lâu, thanh âm cuối cùng cũng an tĩnh lại.AdvertisementTrương Thiên Thành nhìn sắc trời ảm đạm, trời tối rồi.Trương Thiên Thành nhìn người trong l ồng ngực đang say ngủ, vẻ mặt thỏa mãn của Vũ Linh Đan khiến anh thở ra một hơi.Người phụ nữ này, thật đúng là ăn không đủ!Thoáng cựa mình liền cảm thấy eo có chút đau, từ buổi sáng vẫn luôn chiến đấu kịch liệt đến bây giờ.
Chỉ sợ là siêu nhân cũng mệt đến nỗi nằm sấp xuống, cũng may mắn Vũ Linh Đan mệt nhọc ngủ rồi.
Nếu còn không kết thúc, chỉ sợ Trương Thiên Thành mất tôn luôn nghiêm đàn ông, còn mất luôn cả mặt.Nghĩ đến đây, Trương Thiên Thành thở dài một hơi.Một đêm này, tựa hồ có vẻ dài.Chờ Vũ Linh Đan tỉnh lại, lập tức kinh ngạc bản thân không mặc gì, càng thê thảm là Trương Thiên Thành nằm ở bên cạnh.Tức khắc mọi chuyện tối hôm qua biến thành ký ức như ùa về như thác trong đầu Vũ Linh Đan.
Cô dùng sức mà đấm đầu, vô cùng ảo não.Mọi thứ dường như không chịu trong tầm kiểm soát, rõ ràng lý trí biết chính mình làm cái gì, nhưng thân thể vẫn không chịu khống chế.
Giây tiếp theo Vũ Linh Đan hoàn toàn có thể tưởngtượng đến khi Trương Thiên Thành tỉnh lại sẽ giễu cợt mình như thế nào.“Còn muốn người ta sống hay không?Vũ Linh Đan nhịn không được mắng một tiếng, sau đó rón ra rón rén xuống giường, không kịp tắm rửa, cầm quần áo định chạy trốn.Trương Thiên Thành bỗng nhiên tỉnh dậy, hai tay gối lên sau đầu, nhìn cô đang giống như tên trộm, nhịn không được muốn cười: “ Thế nào, tối hôm qua dùng xong rồi, hôm nay muốn chạy hả?”Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy đầu