“Nhưng anh nhất định sẽ không nghĩ đến người bỏ thuốc em không phải Đức Phú, mà là Trần Anh Thư”.Nói xong, Vũ Linh Đan cúi thấp đầu xuống, nếu không phải ở cửa đụng tới Trần Anh Thư , Vũ Linh Đan cũng sẽ không tin cho tới giờ mình không nghĩ cô ta sẽ vô sỉ như vậy.Advertisement“Chuyện này là không thể nào!”Quả nhiên, Vũ Linh Đan vừa dứt lời, Trương Thiên Thành liền theo bản năng buột miệng thốt ra, phủ định Vũ Linh Đan.Trong một khắc đó, Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.Nhân đó, Vũ Linh Đan trở nên lãnh đạm, bìnhtĩnh mà nhìn Trương Thiên Thành, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ tôi nói dối? Tốt thôi, chúng ta không có gì để nói nữa, tôi sẽ tự xử lýTrương Thiên Thành giữ chặt Vũ Linh Đan, nhận thấy bản thân thất thố, cũng hạ thấp ngữ điệu, ôn nhu nói: “Vũ Linh Đan, anh không phải ý này!”“Ý của anh chính là như vậy!”Vũ Linh Đan lại lần nữa cuống lên, hết thảy bình tĩnh ngụy trang đều biến mất.
Vũ Linh Đan mắt lạnh nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành: “ Không phải anh không tin tôi sao, vậy coi như là tôi tự mình uống thuốc, hoặc Đức Phú bỏ thuốc tôi là được rồi”“Anh yên tâm, quan hệ hiện tại của hai ta dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh.
Cho nên anh không cần lo lắng sợ hãi như vậy!”Vũ Linh Đan tàn nhẫn nói, từng lời đều k1ch thích Trương Thiên Thành.
Nhìn anh cau mày, vẻmặt khó chịu, đáy lòng bi3n thái xuất hiện một sự kh0ái cảm.“Làm sao, chê tôi lời nói khó nghe? Nhưng tôi nói không phải là sự thật ư.
Mặc kệ Trần Anh Thư làm cái gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng.”“Anh không phải không tin,