Trần Anh Thư cuối cùng không chịu được nữa, rống to với Trương Thiên Thành, ngay sau đó gối đầu ném tới.Rất nhanh liền có hộ sĩ tiến vào: “Người bệnh cần nghỉ ngơi, phiền mọi người ra ngoài giữ trậttự."Advertisement“Làm ơn bảo bọn họ đi ra ngoài!”Trần Anh Thư chỉ vào Trương Thiên Thành, hét lớn.Hệ sĩ không biểu tình, cũng không bởi vì thânphận Trương Thiên Thành mà ưu tiên, chỉ lạnh lùng mà đáp lại: “Tổng giám đốc Trương , phiền anh rời đi, người bệnh cần nghỉ ngơi, hiện tại chịu không nổi đả kích”Trương Thiên Thành gật gật đầu: “Những gì nên nói đều đã nói”Sau đó , Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan , tỏ vẻ có thể rời đi.
Không nghĩ đi tới cửa Trần Anh Thư bỗng nhiên gọi Vũ Linh Đan lại.Trương Thiên Thành theo bản năng ôm Vũ Linh Đan, không muốn cô ta lại làm thương tổn Vũ Linh Đan, nhìn đến ánh mắt Trần Anh Thư đầy châm chọc: “Anh thấy em có thể làm gì cô ấy, trong mắt anh thì em cũng chỉ là bệnh nhân, hoặc là một phạm nhân thôi mà?”Trương Thiên Thành nhíu mày, đang muốn cự tuyệt, liền thấy Vũ Linh Đan đẩy Trương Thiên Thành.
Rồi sau đó bình tĩnh nói: “Không có việc gì, vừa lúc, em cũng muốn nói nói chuyện với cô ấy.”“Vậy em cẩn thận một chút, anh ở cửa chờ”Trương Thiên Thành dặn dò.Vũ Linh Đan cười cười, tiến đến bên tai Trương Thiên Thành, đè thấp thanh âm nói: “Em hiện tại muốn làm nhiều thứ lắm”Trương Thiên Thành sửng sốt, ngay sau đó thấy được Vũ Linh Đan đáy mắt có một tia giảo hoạt, trong lòng một tia bất an cuối cùng cũng hoàn toàn buông xuống, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Vũ Linh Đan, để cô đi vào.Vũ Linh Đan đứng ở trước giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt đến khóe miệng cũng không có một tia huyết sắc của Trần Anh Thư, đáy mắt có vài phần thương hại.Lúc này mới mấy ngày, người phụ nữ này hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc không còn