Chương 127
Lương Tiểu Ý sắp khóc đến nơi rồi, ủ rũ mà nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt: “Sao anh lại có số điện thoại của trưởng khoa khoa em?”
Anh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, “Anh là Tô Lương Mặc, muốn có cái gì mà chẳng được?”
..Hai chuyện này không liên quan đến nhau có được không!
Lương Tiểu Ý biết trốn cũng không được, đáng thương xin anh tha: “Có thể… Có việc gì, chúng ta về nhà lại tiếp tục được không?”
“Chúng ta có chuyện gì chứ?” Tô Lương Mặc kiêu ngạo tỏ vẻ “không hiểu em đang nói gì”. “Vợ, có phải em nghĩ nhiều rồi không?”
Nghĩ nhiều cái con mẹ anh!
Lương Tiểu Ý cắn môi, trong lòng giạn dữ bất bình, rõ ràng là anh mưu đồ xấu xa. Nếu như không phải anh có ý đồ xấu xa, vì sao vô duyên cô cớ bắt người ta khóa cửa thoát hiểm lại, mà còn đem cô nhốt ở trong này nữa? Bây giờ thì hay rồi, ngược lại biến thành cô “nghĩ nhiều”!
“Vậy anh bắt người ta khóa cửa làm cái gì, cò không cho em đi ra nữa, anh đừng nói anh không có ý đồ xấu xa! Một bụng toàn ý nghĩ xấu!”
Lương Tiểu Ý xấu hổ giận dữ, mắt ngập lửa giận lườm anh. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tô Lương Mặc không biết đã bị giết bao nhiêu lần.
Bị ánh mắt “nóng bỏng” ấy nhìn chăm chú, Tô Lương Mặc nhêch môi lên một cách vô cùng hưởng thụ, cực kỳ vô sỉ nói: “Kì thật anh không có ý đồ xấu xa gì hết. Chỉ là muốn làm loại chuyện ôm hôn sờ như thế này như thế kia một chút mà thôi. Nếu không em nghĩ là chuyện gi”
Lương Tiểu Ý nghe vậy mau tức điên lên rồi, ôm hôn sờ một chút???
Cô nghĩ kĩ, cảm thấy bụng dạ người đàn ông này cũng quá xấu xa rồi, so sánh cấp độ, cô hoàn toàn không phải hủ của tên đàn ông bụng dạ xấu xa này. Dù sao chiến đấu đến cuối cùng, khẳng định anh lại chiếm được chiến thắng.
Nghĩ thông điểm này, cô xấu hổ nhắm mắt lại, cắn răng, không để ý nữa, nói: “Được, em nói cũng bằng không… ôm hôn sờ… những việc này, chúng ta về nhà rồi tiếp tục”
Tô Lương Mặc nhịn cười trong lòng, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Dựa theo cách em nói, cũng không phải không được…” Nhìn anh có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện, rồi đột nhiên lại chuyển đề tài,