Chương 231
“Mẹ, bố không sao rồi ạ?”
“Ùm, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, bây giờ phải chờ qua thời gian thải độc đã. Nhưng bác sĩ đã nói có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu” Trên gương mặt mẹ Lương bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười thoải mái. Bà cảm kích nhìn Tô Lương Mặc: “Lương Mặc, cảm ơn con. Nếu không có con, không biết bố Tiểu Ý có thể qua khỏi không nữa”
“Mẹ đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Một tuần sau, bệnh tình của bố Lương đã ổn định, tạm thời không có hiện tượng gì bất thường.
Ngày hôm nay, Lương Tiểu Ý đích thân đi chợ mua đồ về nấu một bàn toàn những món Tô Lương Mặc thích ăn.
“Anh nếm thử đi, đây là món sườn xào chua ngọt và cà om mà anh thích ăn” Lương Tiểu Ý nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tô Lương Mặc, anh cúi đầu, hàng lông mi dài che đi ánh mắt đang tối sầm.
Cả bữa cơm chỉ nghe thấy mỗi tiếng Lương Tiểu Ý ríu rít vui vẻ, Tô Lương Mặc gần như hoàn toàn im lặng.
Ăn cơm xong, đột nhiên Lương Tiểu Ýh Lương Mặc, hôn lễ của chúng mình có thể không tổ chức ở trên đảo Yale gì đó không? Mặc dù bệnh tình của bố em ổn định rồi nhưng ông cũng không thể di chuyển hành trình quá dài được, cuộc đời em sợ nhất chính là không thể lưu lại cho bố mẹ cái gì đó, em muốn lưu lại cho họ một kí ức đẹp, để họ nhìn thấy con gái hạnh phúc đi lấy chồng. Được không anh, tổ chức ở thành phố N được không?”
Hôn lễ… hả?
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, ánh mắt lạnh lùng phút chốc biến mất.
Anh mở miệng nói, không nóng không lạnh, nghe không ra anh đang nghĩ cái gì: “Cũng được, tổ chức ở thành phố N đi”