Chương 572
Lục Trầm thấy thấy Ngụy Na quay sang cầu xin Lương Tiểu Ý, trong lòng anh ta thầm nói: Cũng chưa quá ngu ngốc, coi như cô còn có thể nhìn ra cầu xin ai có tác dụng nhất, cô cũng có mắt nhìn đấy, có thể nhìn ra Lương Tiểu Ý là người dễ mềm lòng.
Ngụy Na nói tiếp: “Tô phu nhân, lúc nãy tôi đi vào vội vàng quá nên đâm vào cô, mong cô tha thứ cho tôi lần này.”
Lương Tiểu Ý lạnh lùng nhìn cảnh tượng đột ngột thay đổi trước mặt. Cô từng nói, cô không còn là Lương Tiểu Ý của năm năm trước nữa. Nếu đổi lại là Lương Tiểu Ý của năm năm trước, có lẽ cô thực sự đã mềm lòng rồi. Nghĩ thử xem, nếu như người hôm nay bị sỉ nhục là một người bình thường khác, vậy thì mọi chuyện đã khác. Liệu Ngụy Na có quỳ xuống nhận sai không?
Không cần nói đến nhận sai, có khi Ngụy Na cứ như vậy mà bỏ đi, mọi chuyện chỉ là chuyện nhỏ nhỉ?
Đáp án dễ dàng nhận thấy.
Lương Tiểu Ý đột nhiên lùi lại một bước, cả người cô hơi nghiêng sang một bên, tránh né hướng Ngụy Na đang quỳ. Cô không thể gánh được cái quỳ này của cô ta.
Nhìn thấy cô tránh né, Tô Lương Mặc và Lục Trầm đều ngây người.
Hai người họ đều biết, Lương Tiểu Ý là người dễ mềm lòng. Nhưng biểu hiện lân này của cô lại ngoài sức tưởng tượng của hai người họ.
Đương nhiên Lương Tiểu Ý cũng nhìn ra vẻ khác thường trên mặt Lục Trầm và Tô Lương Mặc, đáy mắt cô xẹt qua một tia cười lạnh… còn cả sự đau khổ được cất giấu sâu kín.
“Tôi đã nói rồi, năm năm đã thay đổi rất nhiều thứ” Cô nhìn Tô Lương Mặc, không đầu không cuối nói một câu, nhưng lại khiến người phía sau ngây người.
Thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, đây là điều ai cũng biết, nhưng đến khi thực sự gặp phải chuyện như thế, tận mắt nhìn thấy thái độ và cách cư xử khác biệt của cô sau năm năm, nếu như Tô Lương Mặc nói mình không ngạc nhiên, thì đó là nói dối.
Còn Lục Trâm, anh ta càng không dám tin hơn, anh ta đã từng chứng kiến Lương Tiểu Ý mềm lòng không truy cứu vết thương năm xưa do Tình Noãn gây ra, nếu như không phải Ôn Tình Noãn hung hăng gây gổ trước, trăm mưu ngàn kế hãm hại mình, có lẽ Lương mập còn không muốn nhắc đến người đàn bà này.
“Tô phu nhân…
“Cô Ngụy, cô đừng nói nữa” Cô không muốn nghe. Lương Tiểu Ý nhìn gương mặt đáng thương của Ngụy Na lúc này, trong lòng cô vô cùng phức tạp. Tâm trạng phức tạp của cô hóa thành một câu nói: “Quỳ trời quỳ đất quỳ bố mẹ. Cô Ngụy, cô đứng dậy đi”
Bấy giờ Ngụy Na cũng đã hiểu, Tô phu nhân này, nhìn mặt thì lương thiện mềm yếu, nhưng nội tâm chắc chắn không phải