Chương 729
Một vấn đề bình thường.
Nhưng ngay lúc này, Lương Tiểu Ý lại có một cảm giác nhẹ nhõm.
Cô im lặng đón nhận ý tốt của anh, uống từng ngụm nước nhỏ. Cô uống hết cốc nước, khi thấy không còn một giọt nước nào còn thừa lại trên cốc, cô mới đưa nó rời khỏi miệng mình.
“Còn khát nữa không? Anh rót thêm cho em”
Giọng nói ấm áp của anh vang lên bên tai, Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy lúc này rất yên tĩnh, rất dịu dàng.
Lúc này, các chuyên gia và giáo sư nhìn nhau một chút rồi tự động lui ra ngoài.
Không còn gay gắt như lúc sáng, Tô Lương Mặc sững sờ, dụi dụi mắt… Có phải anh nhìn nhầm rồi không, hay đây chỉ là ảo giác.
Giây phút này, Lương Tiểu Ý giống hệt như cô ấy của năm năm trước đây.
Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng khép mắt lại, Tô Lương Mặc nhìn thấy cô nhắm mắt lại. “Mệt mỏi à? Ngủ một lúc đi!” Anh nói.
Đưa tay ra định giúp Lương Tiểu Ý đắp chăn, mặt của anh và cô bây giờ rất gần nhau, anh vươn tay ra, đắp chăn lên người cô, một giây sau, một bàn tay mạnh mẽ ngăn tay anh lại, Tô Lương Mặc giật mình, đưa mắt nhìn về phía cái tay kia, vừa ngước lên, đã chạm vào một ánh mắt đen láy trong suốt!
Thình thịch, thình thịch…. Anh dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập dữ dội, càng ngày càng nhanh.
Trước mặt anh, một đôi mắt trong veo như nước hồ thu, trắng đen rõ ràng, tròng trắng trong trẻo, con ngươi vừa đen vừa sáng ngời.
Đẹp đến mức sắp ngạt thở!
Tuy nhiên, anh đã sớm nín thở rồi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì nhịn thở và thiếu dưỡng khí.
Lương Tiểu Ý châm chậm nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra lần nữa!
Cô nghĩ: “Cuối cùng cô cũng không thể trốn tránh được nữa!”
Lấy hết tất cả can đảm, cô muốn dùng cả đời