Chương 900
Ánh chiều tà buông xuống, xuyên qua cửa kính, tạo cảm giác vô cùng an bình Rèm cửa màu trắng bị gió lật lên, một người đàn ông và một người phụ nữ, đang an nhàn say giấc.
Mãi cho đến khi thím Trương gọi xuống ăn cơm, Lương Tiếu Ý mới tỉnh d: trả lời bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “Thím Trương, biết rồi, tôi xuống đây” Cô tùy tiện mặc đại bộ đồ ngủ, khi ngẩng đầu lên, chợt đụng phải ánh mắt sâu thắm của người đàn ông.
Dường như mới choàng tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, cô dần dần tỉnh táo, lại đột nhiên nhớ tới chuyện tấm ảnh, Lương Tiểu Ý cuống lên: “Em…”
Cô ấp úng “em” cả buổi vẫn ngập ngừng không dám nói, ở khoảng cách gần như vậy vội lén nhìn trộm đỉnh đầu người đàn ông mấy lần, trong lòng thăm nghĩ: “Người đàn ông này có thể giữ bình tĩnh sao? Không muốn hỏi cô điều gì ưmt Tô Lương Mặc không hỏi han gì càng làm cô thêm sốt ruột, cứ “em” một lúc lâu, chẳng biết phải nói gì nữa.
Chỉ là đôi mắt sâu thắm kia đang nhìn cô chăm chú, khiến cho toàn thân cô như có ngọn lửa nóng rực thiêu đốt Bồng nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng thật sự cô không hề có tiếng nói trong chuyện này, chỉ có thể sốt sắng hỏi anh: “Anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?”
Lời này vừa thốt ra, còn không để người kia trách móc mình thì mặt cô đã đỏ ửng rồi… như thể muốn cáo trạng cô với kẻ xấu này vậy.
Tô Lương Mặc không nói nên lời… Trong lòng anh không ngừng tự nhị mình thật dễ thương”
Có trời mới biết anh thực sự muốn cảm thán: cô gái ngốc nghếch như vậy ‘g là vợ của Tô Lương Mặc anh sao?
“Khụ, khụ” Tô Lương Mặc cố nén cười, trợn tròn mắt, giả bộ nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự có chuyện cần hỏi em à?”
Cô nên trả lời sao đây? Lương Tiểu Ý thậm chí không ngờ tới họ Tô này lại hỏi cô cái kiểu đó. Ặc ặc, nên nói với anh ấy thế nào đây?
Lương Tiểu Ý tự tìm đường chết, đầu óc trống rồng, không ngờ “họ Tô” này lại có tâm địa xảo trá đến vậy, muốn đem cô làm trò cười đây.
“Ờm, thim Trương gọi chúng ta xuống nhà ăn tối” Cô quyết định đổi