Chương 908
Lục Trầm khoanh tay: “Chuyện này thì tôi không quyết định được” Miệng anh ta nói như thế nhưng trong đôi mắt không có một chút ấm áp: “Ôn Tình Noãn, dù gì hai ta cũng coi như quen biết, nếu tôi là cô thì đời này đánh chết tôi cũng không xuất hiện trước mặt người nhà họ Tô nữa. Còn cô thì ngược lại, cứ thích đâm đầu vào họng súng, chậc chậc, đúng là điếc không sợ súng”
“Tôi không xuất hiện trước mặt anh ấy”
Nghe lời giải thích rụt rề của Ôn Tình Noãn, Lục Trầm “xì” một cái đầy khinh thường, khuôn mặt lại cảng lạnh lùng: “Rồng có vảy ngược, chạm đến thì ät sẽ chết, cô nghe câu này chưa?”
Ôn Tình Noãn vốn đang vô cùng sợ hãi nghe xong lời Lục Trầm nói, hai mắt cũng có chút hoảng hốt, trong miệng ni nỉ non như là lẩm bẩm: “Rồng có vảy.
ngược chạm đến thì ảt sẽ chết?… Rồng có vảy ngược chạm đến thì ät sẽ chết?
Ai là vảy ngược của Lương Mặc? Cô ta ư? Lương Tiểu Ý ư? Lương Tiểu Ý là váy ngược của Lương Mặc?”
Lục Trầm thấy cô ta đã điên cưồng không nhịn được phải nhíu mày, cặp mát hoa đào nhìn cô ta dần dần trở nên lạnh buốt: “Ôn Tình Noãn, cô đừng phát điên, đây không phải chỗ cho cô làm khùng làm điên.” Lục Trầm lùng cảnh cáo nhưng người người phụ nữ trước mắt không nghe lọt một chữ mà anh ta nói.
Đôi mắt Ôn Tình Noãn vân lên vẻ điên cưồng. Cô ta hét lên: “Sai rồi! Tất cả đều sai rồi! Sai rồi! Toàn bộ đều sai rồi! Là tôi! là tôi! Người Lương Mặc quan tâm nhất chỉ có tôi thôi! Là tôi cơ mà!” Cô ta phát điên hét về phía Lục Trầm, như một kẻ phát bệnh thần kinh cong eo gào rú “Là á Lương Tiểu Ý cướp mất hạnh phúc của tôï! Cô ta đã phá hủy cuộc đời tôi! Rồng có vảy ngược chạm đến ắt chết, Lương Mặc là rồng thì vảy ngược của anh ấy cũng nên là tôi mới đúng! Là Ôn Tình Noãn! Không phải cô ta! Cô ta là tên trộm đê hèn! Cô ta trộm mất người đàn ông đáng lẽ phải thuộc về tôi, cuộc hôn nhân của tôi, hạnh phúc đáng lẽ thuộc về tôi Dáng vẻ cố chấp của cô ta, dù khuôn mặt có xinh đẹp hơn nữa cũng không thế chống lại được biếu cảm vặn vẹo đáng sợ, nào còn thấy bộ dáng dịu dàng lúc thường ngày.
Đôi mắt của Ôn Tình Noãn trời sinh đã lớn, khi cô ta trừng mắt trông càng lớn hơn nữa, lúc này cô ta trợn ngược mắt điên cưồng gào rú thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh khủng “Trộm long tráo phượng! Tôi mới là thật! Tôi mới là thật!” Cô ta nhiều lần lặp lại câu nói này, không ngừng gào thét: “Cô ta là kẻ trộm! Lương Tiểu Ý mới là kẻ trộm!” Mỗi khi nói ra một chữ “kẻ trộm”, Ôn Tình Noãn lại siết chặt nắm tay nên mạnh lên ngực mình, dáng vẻ kia hoàn toàn như một kẻ mất trí: “Ả đê tiện Lương Tiếu Ý kia