Chương 912
Lục Trầm ngạc nhiên: “Ê, cậu Tô, sao con trai cậu lại đến đây thế?”
Người sau ngoảnh mặt làm ngơ, híp mắt, nhìn chấm chấm hai đứa nhỏ đang đi tới, ánh mắt vẫn dán vào hai bóng nhỏ ấy từ lúc chúng đứng ngoài cửa đến lúc đi vào đứng cách anh không xa.
“Hôm nay đúng là tôi đã được mở rộng tầm mắt, đều nói Tô Lương Mặc.
ngông nghênh không biết xấu hố, hôm nay tôi mới biết đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, nếu bàn về ngông nghênh vô sỉ thì người phụ nữ này mới là số một” Lương Chỉ Hoành bước tới nơi chỉ cách Ôn Tình Noãn một bước chân, vị trí này rất tốt, không cách quá xa, cũng không cho Ôn Tình Noãn có cơ hội bắt cóc cậu “Tôi chỉ biết đến có bắt nạt kẻ yếu cưỡng hiếp dân thường, cướp giật tài sản, cướp giật thành quả nghiên cứu khoa học, thậm chí ăn cấp báo cáo tốt nghiệp, nhưng chưa từng biết có thứ việc không biết xấu hổ như cướp đoạt ký ức của người khác. Nói theo lý lẽ mà cô đưa ra thỉ cô đọc nhật kí của mami tôi, cảm động với chuyện trong đó thì liền cảm thấy bản thân không thua kém mami? Tất cả kí ức viết trong nhật kí đều thuộc về cô?
Vậy thì tôi thăm quan phòng của cô thì nó cũng thuộc về tôi sao? Mami phẫu thuật cho cô, đã nhìn thấy cấu tạo não của cô thì nó cũng thuộc về mami luôn sao?”
Ôn Tình Noãn vội vã giải thích: “Nó không giống nhat “Sao lại không giống chứ? Theo lý lẽ của cô, nhìn rồi cảm động thì đều là của cô, vậy thì đầu của cô cũng thuộc về mami tôi rồi. Cô cướp đi kí ức của mami thì là hợp tình hợp lý, là đúng đản. Mami của tôi muốn lấy đầu của cô lại không giống như vậy? Xin lỗi vì tôi mắt nhèm vụng não, không nhìn ra có chỗ nào không giống đây?”
Lục Trầm đứng cạnh nghe cậu bé nói cũng há hốc mồm khó tin, anh ta dùng củi chỏ chọc chọc Tô Lương Mặc: “Wow, nhóc con này nhanh mồm nhanh miệng ghê”
“Con trai tôi? Tô Lương Mặc đứng cạnh không chê phiền giải thích với anh tạ “Gì cơ?”
“Đó là con trai tôi, đừng mở miệng là nhóc con nhóc con” Người bố nào nó biếu thị không hài lòng.
“Mày là con của thứ hạ đẳng Lương Tiểu Ý kia” Đôi mắt Ôn Tình Noãn lạnh lẽo như loài rắn độc: “Đúng thật là không biết xấu hổ giống hệt ả ta”
Kẻ không biết xấu hổ lại đổ thừa cho người khác không biết xấu hổ.
Lương Chỉ Hoành nghe vậy nhưng không hề tức giận, cậu bé bỗng cười rộ lên, nói với Ôn Tình Noãn: “Cô