Chương 937
“Cậu ấy không nhận điện thoại của cháu?” Lục Trầm nhướn mày… Chuyện này lạ đây, tên họ Tô đó không nhận cả điện thoại của hai đứa nhóc ư? Không gặp là một chuyện, không nhận điện thoại lại là một chuyện khác. Xem ra, chuyện lần này rất vướng tay vướng chân.
“Chú nhiều lời vô ích thế, cháu chú hỏi chú ông ta nói gì thì chú làm đấy à?”
Lục Trầm nghe vậy, cười hà hà, rất không biết xấu hổ đã nói: “Đúng vậy, cậu ấy còn thân với chú hơn bố ruột, lời của cậu còn có trọng lượng hơn lời bố ruột chú đấy”
“Chú, chú thật là không biết xấu hố?”
“Chú không biết xấu hổ quen rồi, cháu cũng nên làm quen dần đi” Hai người cãi tới cãi lui, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, thực tế đao kiếm phần phật, không ai nhường ai, cũng không phải đang trò chuyện nhàn nhã gì: “Chú nói này, cháu cũng đừng nghĩ đến việc đào thông tin gì từ chỗ chú, chú nói với cháu rồi, chú không biết gì hết. Cháu hỏi cũng như không”
“Chú thật… thật là thành thật nhỉ. Cậu cả Lục dẫu gì cũng là cậu ấm của nhà giàu có thuộc hàng số một số hai thành phố S này, thế mà cam tâm vĩnh viễn đứng dưới chân ông ta, làm việc cho ông ta ư?
“Cháu đừng gây xích mích ly gián” Lục Trầm lườm cậu, lại bïu môi một cái “Tình cảm của daddy cháu và chú người ngoài không rõ, dẫu sao, chú chỉ có một câu này thôi, có một ngày cậu ấy táng gia bại sản, chú cũng sẽ đồng cam cộng khố cùng cậu ấy”
Lương Chỉ Hoành ngồi sau nheo mắt, có thâm ý khác nhìn về phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt của Lục Trầm. Lương Chỉ Duy dùng ánh mắt nghỉ ngờ quan sát gương mặt đó một hồi mới dừng lại Cậu lại tiếp tục thử dò hỏi: “Chuyện cười này vô vị quá. Nhà họ Tô của thành phố S, dòng họ có gia sản nhiều nhất cả nước lại có ngày táng gia bại sản sao? Hoặc là nói, cậu cả Lục mặt ngoài là phục tùng, thật ra rất trông đợi đến ngày ông ta táng gia bại sản, hai bàn tay trắng?”
Lục Trầm như nghe được truyện cười mà cất tiếng cười lớn, nhưng không biết vì sao Lương Chỉ Hoành lại nghe ra châm chọc trong tiếng cười ấy, cậu không khỏi nhíu nhíu mày, hai đầu lông mày nho nhỏ nhíu chung vào một chỗ: “Chú cười cái gì?”
“Chú cười cái gì?” Lục Trầm sờ cảm, quay đầu, đôi mắt sắc lạnh đối diện với hai tên quỷ nhỏ kia: “Cháu đoán xem?”
“Anh, anh và chú Lục đang nói gì