“Có người mua thì tốt.” Tần Hiểu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, vứt cũng tốt, hiện tại nếu anh ta đã biết mạt thế đến, cũng không cần mình lại nói cho anh ta.
Miễn cho bản thân mình áy náy trong lòng, rốt cuộc anh ta là ba của con mình.
“Nguyệt Nhi, đại khái còn bao nhiêu lâu thời gian?” Tiêu Thần mở miệng hỏi.
“Có lẽ nửa năm, có lẽ một tháng, hiện tại thời gian này cũng không nhất định.” Tần Hiểu Nguyệt nhướng mày nói.
Lúc Tiêu Thần còn tính toán nói cái gì thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, anh nói, “Anh xuống lầu một chút, Nguyệt Nhi, có thời gian tìm anh, anh sống ở tầng 5.” Tiêu Thần vừa đi, Tần Hiểu Nguyệt khóa kỹ cửa xong, liền trở về không gian, lúc này trong không gian bốn đứa bé đã trông mòn con mắt, nhìn thấy cô đều vội vàng mà nhào về phía cô“Tình huống bên ngoài thế nào?” An Lâm hỏi.
“Chúng ta hiện tại đã ở kinh thành, con ở Nguyên Trạch tiểu khu mua nhà ở.
Dì cùng anh họ cũng theo tới, bọn họ ở đối diện chúng ta.” Tần Hiểu Nguyệt nói, về Tiêu Thần, hiện tại cô không tính nói, miễn cho anh trai bạo phát tính tình lên.
“Nha? Chỉ có An Bình cùng Vân Tường sao?” An Lâm hỏi.
“Ân, chỉ có hai người bọn họ.” Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu.
An Lâm gật đầu, “Bọn họ tới cũng tốt, so với ở Hoa gia ăn thịt người không nhả xương tốt hơn.” Tần Hiểu Nguyệt còn nói một chút chuyện Dương Nhiên, cậu nhóc này còn rất trọng tình nghĩa.
So với người Hoa gia chính là mạnh hơn nhiều.
“Con có thời gian gọi cho dì Dương cuộc điện thoại, nhắc nhở cô ấy một chút.” An Lâm dặn dò.
“Mẹ, chuyện của Lạp Lạp, ta đã nói với dì, con muốn sửa cái tên cho Lạp Lạp.” Tần Hiểu Nguyệt nhớ tới chuyện của Lạp Lạp.
“Sớm nên sửa lại.” An Lâm vừa nói vừa ôm Ô Lạp Lạp bên cạnh mình, hiện tại làn da Ô Lạp Lạp đã không đen như trước kia, hơn nữa sau khi nẩy nở, tuy rằng so ra kém Tần Ngưng Nhi, nhưng cảm giác vẫn là rất xinh đẹp“Vậy gọi là Tần Tuyết Nhi đi, ba hy vọng tiểu Lạp Lạp về sau lớn lên sẽ trắng nõn sạch sẽ, để cho người khác đều không nhận nhận ra con bé.” Trong khoảng thời gian này Tần Nhiên đã sớm cùng bốn đứa bé này cảm tình khắc sâu, ước gì người khác vĩnh viễn cũng nhận không ra Ô Lạp Lạp mới tốt.
“Tuyết Nhi, không tồi, tới Tuyết Nhi, mẹ ôm một cái.” Tần Hiểu Nguyệt bế cô bé lên, đôi