Lúc Tần Hiểu Nguyệt trở về, người trong nhà đều nôn nóng chờ đợi, e sợ cô xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cô đã trở lại, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cứu về rồi?” Tần Hiểu Đông tràn ngập chờ mong, con gái lớn của mình đến tột cùng là dạng nhân tài gì, làm những người đó sớm như vậy đã bắt đi.
“Ân, cứu về rồi, nhưng không xác định là đứa nào.
” Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được thè lưỡi nói.
“Không xác định đứa nào?” An Lâm có chút nóng nảy.
Hiện tại trong nhà có Tiêu Thần ở, bọn họ chỉ là gắt gao mà nhìn chằm chằm Tần Hiểu Nguyệt, Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, Tiêu Thần người này vẫn luôn ở chỗ này, chuyện không gian sao có thể giấu diếm được anh ta?
Tần Hiểu Nguyệt vẫy vẫy tay đem một nhà già trẻ đưa tới không gian, đây là lần đầu tiên Tiêu Thần đến không gian, nhưng hiện tại nơi bọn họ đặt chân xuống, trước mắt là mấy cái lồng sắt lớn, ánh mắt mấy đứa nhỏ trong lồng sắt đã khôi phục một ít sáng ngời, thiếu một ít tĩnh mịch, quang cảnh nơi này xinh đẹp hớn nhiều.
“Cô, con cảm giác người này như là chị của con.
” Tần Tiếu chỉ vào chính là cô bé phóng điện đầy người.
“Con cùng cô bé nói chuyện?” Tần Hiểu Nguyệt đi tới cái lồng sắt trước mặt.
“Ân, nhưng chị không để ý tới con.
” Tần Tiếu buồn bực, cô bé không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
“Từ từ tới, hiện tại có thể thả bọn họ ra tới sao?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.
“Tốt nhất vẫn là từ bỏ, hiện tại cảm xúc của bọn họ còn không quá ổn định, để cho bọn họ ổn định lại nói.
” Lúc này Tần Tiếu chạy đến ngoài ruộng ôm một đống lớn dâu tây lại đây.
Tiêu Thần nhìn thấy những quả dâu tây đó đôi mắt cũng sáng, hắn nhịn không được đi tới trước mặt Tần Hiểu Nguyệt, “Nguyệt Nhi, anh cũng muốn ăn dâu tây.
”
“Muốn ăn đi hái là được, lại không có người ngăn cản anh.
” Tần Hiểu Nguyệt vô ngữ nhìn anh, sao cô lại cảm thấy Tiêu Thần có chút làm kiêu?
Tiêu Thần cũng hái dâu tây ăn, Tần Tiếu đem dâu tây chia cho bọn nhỏ trong lồng sắt, chân tiểu tay cô bé vẫn là rất nhanh, “Chúng ta sẽ không thương tổn của các người, yên tâm đi!”
“Theo lý thuyết, người nơi đó không có khả năng chỉ có ít như vậy?” Tiêu Thần vừa ăn vừa phát biểu ý kiến của mình.
“Tôi cũng là cảm thấy như vậy, nhưng nơi mà chúng ta đi người chính là ít như vậy.
” Tần Hiểu Nguyệt nhướng mày, bọn họ chỉ đi ba tầng, những tầng khác căn bản không dám đi, trên những tầng