“Mọi người có hứng thú buổi tối tới một chuyến hay không?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.
“Chị, em muốn tới.
” Tần Hiểu Mạt vừa nghe thấy vui vẻ, cô nghĩ ra được.
“Anh, Tiêu Thần, hai người thì sao?” Tần Hiểu Nguyệt nhìn bọn họ hỏi.
“Em đi, anh khẳng định sẽ đi cùng em.
” Tiêu Thần vứt một cái mị nhãn cho Tần Hiểu Nguyệt.
Ngay cả Tần Hiểu Đông đang lái xe cũng nói, “Buổi tối chúng ta không nhất định có thể ra ngoài.
” Một đội người bọn họ trở về, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu.
“Lời này cũng đúng, lần này chúng ta cái gì cũng không lấy được, còn tổn thất mười mấy người, em đoán sau khi trở về, khẳng định sẽ phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một đoạn thời gian đi!” Tiêu Thần nhướng mày, đối với những người bị nhốt ở xưởng bột mì, vốn dĩ anh không có một chút hảo cảm.
“Mọi người nói bọn họ cứ như vậy từ bỏ những người đó, về sau còn có người dám theo chân bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ sao?” Tần Hiểu Mạt chớp chớp mắt hỏi, cô không nghĩ ra, vì sao những binh lính đó cuối cùng còn sẽ khoá cửa.
“Rất đơn giản, vì ích lợi mọi người, bọn họ cũng chỉ có thể khoá cửa trước.
” Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, “Kỳ thật dùng cách khóa cửa cái gì, những con chuột đó nếu muốn ra vẫn là thực dễ dàng.
”
“Chị, chị nói những chợ nông sản đó có phải hiện tại cũng trở nên thực khủng bố hay không?” Tần Hiểu Mạt chớp đôi mắt hỏi.
“Em muốn đi xem?” Tần Hiểu Nguyệt nhìn về phía Tần Hiểu Mạt, nha đầu này trong lòng cất giấu không ít chuyện a, chẳng qua cô không nói, mọi người cũng sẽ không hỏi.
“Muốn a, chẳng qua vì em mạng nhỏ, vẫn là thôi đi!” Tần Hiểu Mạt lắc lắc đầu.
Bọn họ ở trong chiếc xe này đang thoải mái mà trò chuyện, người phía sau đã có thể không phải như vậy, bởi vì có không ít người bị chuột cắn, hiện tại bọn họ lo lắng nhất chính là dịch chuột.
Hơn nữa bi thảm nhất chính là Hoàng Hân thai phụ này cũng bị cắn một miếng, cô ta đáng thương hề hề mà nhìn Thượng Quan Vân, “Vân ca, em có thể chết hay không!”
“Yên tâm đi, sẽ không.
” Thượng Quan Vân không cảm giác được một chút hơi thở tử vong nào, hắn đối tử vong từ trước đến nay đều là thực mẫn cảm.
“Có bao nhiêu người bị cắn?” Hoàng Hân kỳ thật muốn hỏi Tần Hiểu Nguyệt bọn họ có bị cắn hay không?
“Không ít người bị cắn, những người Tần gia đó ở phía trước, bọn họ chạy ra nhanh.
” Thượng Quan Vân biết ý tứ Hoàng