“Nguyệt Nhi, có viên tinh hạch này, anh thăng cấp có hi vọng rồi.
” Tần Hiểu Đông cảm giác được mình chỉ cần hấp thu năng lượng của viên tinh hạch này, lên tới cấp ba hẳn là đủ rồi.
“Vậy là tốt rồi, chứng minh chúng ta không đến không.
” Tần Hiểu Nguyệt vui vẻ.
Lúc này, bởi vì chuột vương bị diệt, lũ chuột xung quanh bọn họ rất nhanh đều chạy trốn rời đi.
Chuột triều lui, lúc này chân Tiểu Tứ hoàn toàn mềm, lập tức ngồi xổm trên mặt đất.
“Tiểu tử, nhặt lại một cái mạng, phải thật quý trọng đi!” Hiện tại Tần Hiểu Đông có tinh hạch thăng cấp, rất vui vẻ mà nói với Tiểu Tứ.
“Đi thôi, dẫn bọn họ cùng nhau trở về!” Tần Hiểu Nguyệt nhìn người trên mặt đất nói.
“Ân!” Tiêu Thần gật gật đầu.
Tần Hiểu Đông một tay trực tiếp dẫn theo một người nhảy lên đầu tường, nhưng anh cũng không nhảy xuống, mà nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt nói, “Nguyệt Nhi, bên ngoài tang thi không ít, em đi rửa sạch một chút.
”
Tần Hiểu Nguyệt nhảy ra ngoài, bên ngoài xưởng bột mì bởi vì bọn họ tạo ra tiếng vang, dẫn tới không ít tang thi.
Cấp bậc những tang thi này cũng không cao, Tần Hiểu Nguyệt giải quyết một đống trước mắt, liền lấy ra một cái xe tải.
Tần Hiểu Đông ném hai người trong tay mình vào trong thùng xe, Tiêu Thần cũng ném một người mình mang ra vào thùng xe, ba người liền đi về căn cứ.
Dọc theo đường đi, bọn họ đụng phải không ít tang thi, nhưng bởi vì bọn họ lái chính là xe tải, một đường trực tiếp đụng văng đi.
Đi đến nửa đường, bọn họ đụng phải một đoàn xe, rất rõ ràng đoàn xe này là đi tới căn cứ bọn họ.
“Người anh em, các anh đi nơi nào?” Lúc Tần Hiểu Nguyệt bọn họ lái xe lại đây, có một chiếc xe mở cửa kính xe xuống hỏi bọn họ.
“Về căn cứ.
”
“Căn cứ? Nơi này của chúng ta xây dựng căn cứ?” Người nọ ngạc nhiên hỏi.
“Ân, là quân khu xây, các người đang làm gì?” Tần Hiểu Đông rất vui lòng trả lời vấn đề.
“Chúng tôi đang đợi quân nhân, buổi sáng hôm nay có một đám quân nhân đi ngang qua nơi này, nói buổi tối sẽ mang chúng tôi đi, chúng tôi chờ rất lâu, bọn họ còn chưa tới.
” Người này rất buồn bực, đội trưởng này của bọn họ đã tụ tập ba bốn trăm người, nếu không phải mọi người còn có một chút sức lực, có lẽ sớm chết ở nơi này.
Tần Hiểu Nguyệt bọn họ nhịn không được đỡ đỡ trán, hình như bọn họ nói chính là nhóm người bọn họ (là nhóm Tần Hiểu Nguyệt đi thu vật tư lúc sáng đó), nhưng lúc bọn họ chạy trốn, cũng không phải đi con đường này, cho nên tự nhiên không mang theo những người này, Tần Hiểu Đông nói, “Đi theo phía sau chúng ta đi, các người tiếp tục chờ bọn họ cũng sẽ không tới.
”
Người