Ngay lúc Hoa lão gia tử đang ăn bánh bao, Hoa Nhã đi vào, “Ba, ba có đồ ăn, sao lại không cho con một chút.
”
“Đây là anh còn để lại cho ba ăn, con muốn ăn tìm con trai con mà muốn đi.
” Hoa lão gia tử tức giận, bản thân mình một ngày chỉ có một cái bánh bao để ăn, chẳng lẽ con gái còn muốn cướp của mình sao?
Hoa Nhã căn bản mặc kệ điều này, trực tiếp từ trong tay ba cướp lấy bánh bao rồi cầm đi một nửa, “Ba, mỗi người một nửa, ba sẽ không đói chết, con cũng sẽ không đói chết.
”
Hoa lão gia tử thở dài một hơi, đứa con gái này sinh ra chính là đòi nợ.
Hoa Thiếu Tề cũng chú ý tới, cô em này của ông thật sự không có cách nào, lương thực đều bị phá hết, cũng không biết cô ta giáo dục con trai như thế nào.
“Lương Ngọc đâu? Sao con không tìm nó trở về?” Hoa lão gia tử ở trong phòng quát lên một câu.
“Con làm sao biết nó đi đâu được? Hôm nay cũng không thấy Lương Gia.
” Hoa Nhã có chút phẫn nộ, Lương Gia không phải là tìm được chỗ ăn ngon uống tốt gì chứ, vứt bỏ bọn họ mặc kệ đi?
Còn Lương Ngọc, hắn vẫn như cũ đang không ngừng chạy, hắn muốn về nhà, hắn muốn ăn cơm, hắn thật sự sắp chết đói rồi.
“Tần Hiểu Nguyệt, cô chờ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.
” Lương Ngọc thẳng đến lúc ngất đi đều nghĩ đến những lời này.
Sau khi những người khác cũng lần lượt ngất đi, Tần Hiểu Đông ném bọn họ tới hàng hiên.
Còn việc bọn họ có thể đói chết hay không, vậy không phải chuyện bọn họ quan tâm.
“Chị, trận pháp này thật là quá hung tàn, em quá thích.
” Tần Hiểu Mạt hưng phấn nói, hiện tại vài người bọn họ trong tay đều cầm một phần sách trận pháp, đây tất cả đều là Tần Ngọc Long rà quét đóng dấu ra.
Tuy quyển sách này đã tàn khuyết không được đầy đủ, nhưng đám nhóc này cảm thấy nếu Tần Hiểu Nguyệt có thể học được, như vậy bọn chúng cũng khẳng định có thể học được.
Một đêm cũng không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua tiếng thét chói tai lúc sáng sớm, làm mọi người đều bừng tỉnh.
Thì ra là Hoa Nhã cảm thấy đói bụng, ra ngoài tìm đồ ăn, vừa ra khỏi cửa liền thấy con trai mình ngất, “Ngọc Nhi, con sao vậy?”
Hoa Nhã kéo Lương Ngọc vào trong phòng, căn bản không để ý những người đó.
Hoa Nhã đổ một ít nước, rót vào miệng Lương Ngọc, chẳng bao lâu sau Lương Ngọc liền tỉnh lại.
“Mẹ!” Có một ít nước, Lương Ngọc mới cảm giác như mình đã sống lại.
“Ngọc Nhi, con đây là làm sao vậy?” Hoa Nhã rất yêu con trai