Tần Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đem chuyện phát sinh sáng sớm hôm nay nói một lần, Nhạc Đồng vui vẻ, “Nên cáo bọn họ, không biết xấu hổ, vậy mà lại dám thừa nhận, làm những việc này bọn họ đều không xong.”“Hoàng Hân cũng không thừa nhận.” Tần Hiểu Nguyệt diêu dao đầu, chuyện này cũng không lạc quan như vậy, được không? “Hơn nữa tớ cũng hoàn toàn không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.”
Quan trọng nhất chính là trong sách hình như cũng không viết những việc này, chỉ nói sơ lược Hoàng Hân đã từng gây ra cho Tần Hiểu Nguyệt một ít thương tổn, nhưng những thương tổn đó rất nhanh được Hoàng Hân hóa giải.
Hơn nữa trước khi Tần Hiểu Nguyệt tặng Hoàng Hân bộ vòng cổ kia, hai người căn bản chính là mặc chung một cái quần.
Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được tiếc nuối thay nguyên chủ ngốc, cô thật sự không có cách nào lý giải, một lần lại một lần bị thương, đổi lấy là đối với Hoàng Hân càng ngày càng tốt.
Cũng thật không biết Hoàng Hân dụ nguyên chủ như thế nào, dù sao cô cũng không biết Hoàng Hân rốt cuộc làm chút chuyện gì.
Dù sao tác giả cũng là mẹ đẻ của nữ chủ, cho cô ta đều là thứ tốt, mà những thứ tốt đó chính là nữ phụ bọn họ mang đến.
“Cậu ta không thừa nhận cũng không được, cậu mất trí nhớ là do cậu ta làm hại.
Tớ đoán là bọn họ thế nào cũng bị phán nửa năm đi! Chỉ đáng giận cái người Chuột kia lại giúp Hoàng Hân gánh vác, bằng không liền tính trên người Hoàng Hân một người, như thế nào cũng phải bị giam một năm.” Nhạc Đồng hận không thể phán Hoàng Hân tám năm, mười năm, chỉ tiếc cô không phải thẩm phán a.
Tần Hiểu Nguyệt giơ giơ mi, dù sao Hoàng Hân cũng là nữ chủ a, cô không cảm thấy sẽ bị giam lâu như vậy, “Hẳn là sẽ không lâu như vậy đâu?” Hoàng Hân còn chưa sinh nhật đâu, nếu khiến cô ta trải qua sinh nhật ở trong ngục giam thì tốt rồi, miễn cho nhận được quà tặng gì nghịch thiên.
“Dù sao cậu ta đã bị mang đi, chịu khổ như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta.” Nhạc Đồng chớp chớp mắt.
Tần Hiểu Nguyệt sợ người phụ nữ