Tần Hiểu Đông cũng không buộc em gái nói ra cái gì, bất quá anh lại chú tâm với việc này, phải biết rằng Lại Tam cũng không phải là thứ tốt gì, anh cũng không tin em gái không có việc gì lại đi tìm hắn?Thứ bảy rốt cuộc cũng tới, Tần Hiểu Nguyệt sáng sớm liền ngồi xe đến nhà An Bình.
Hiện tại cô chính là thuộc về người mất trí nhớ, nhưng không bởi vậy mà chịu chỉ trích gì.
Bất quá anh trai nói cho cô, nhà dì An Bình trừ bỏ cô em chồng của dì, người khác đều thực dễ ở chung.
Thời điểm Tần Hiểu Nguyệt nghe được tên, có chút hết chỗ nói, đặc biệt là nghe được cái tên Hoa Nhã kia, tức khắc có chút hỏng mất, ở trong sách Hoa Nhã chính là nữ phụ thứ hai, cô ấy chính là một trung khuyển của Hoàng Hân.
Bất quá hiện tại cô ấy chắc là còn chưa phải.
Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, cô có một chút cảm giác hãi hùng khϊếp vía.
Xe chạy đến Hoa gia, An Bình đã ở cửa chờ cô, “Nguyệt Nhi, cuối cùng cũng tới.
”
“Dì!” Tần Hiểu Nguyệt nhìn nhìn xung quanh chỉ có một mình An Bình, cuối cùng là thả lỏng tâm tình.
“Đi thôi, cùng dì vào thôi, hôm nay chúng ta vừa lúc nói chuyện.
” An Bình ôm Tần Hiểu Nguyệt đi tới trong viện, sân chính Hoa gia rất lớn, trong hoa viên trang trí không quá nhiều, tất cả đều là đủ loại hoa.
“Lão thái gia thích trồng hoa, cho nên hoa viên này tất cả đều là hoa, thế nào? Xinh đẹp không?” An Bình vẫn là thực thích hoa này.
“Ân, thật là xinh đẹp.
” Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu.
Đúng lúc này, trong hoa viên truyền đến tiếng cười.
“Hoa thiếu, anh bắt không người ở nhà.
” Thành âm nữ nhân này khiến cho người nghe được cảm thấy có chút làm ra vẻ.
An Bình sắc mặt âm trầm, “Tiểu tử này như thế nào lại tùy tiện mang nữ nhân về nhà?”
Nói bà liền đi tới phương hướng thanh âm truyền đến, Tần Hiểu Nguyệt sắc mặt cũng có chút khó coi, vị Hoa thiếu này hẳn chính là anh họ mình, con trai duy nhất của An Bình Hoa Vân Tường.
“Vân Tường!” Thanh âm An Bình có chút lạnh băng.
Nghe được thanh âm, Hoa Vân Tường lập tức ngừng cười huyên náo, “Mẹ!”
“Mẹ đã nói con như thế nào rồi?” An Bình cũng không để ý người khác, mà lạnh lùng nhìn về phía con trai mình.
“Mẹ, đây là bạn của cô nhỏ.
” Hoa Vân Tường cũng thực bất đắc dĩ, là