“Nguyệt Nhi, không cần lo lắng, em yên tâm ở bệnh viện đợi, có có anh canh giữ, ai cũng không cần sợ.
” Tần Hiểu Đông vỗ vỗ ngực.
“Đêm nay chúng ta ai cũng sẽ không quay về, nếu sáng sớm ngày mai Nguyệt Nhi kiểm tra không có việc gì, chúng ta liền về nhà.
” Hiện tại người định đoạt chính là An Lâm, rốt cuộc bà đã từng sinh con, có quyền lên tiếng nhất.
Tần Nhiên cũng an ủi, “Được, đêm nay người một nhà chúng ta cùng canh giữ, ba cũng không tin, có người dám cướp cháu của Tần gia chúng ta.
”
Buổi tối ăn xong cơm tối, Tần Hiểu Đông khoá của phòng bệnh từ bên trong, sau đó cùng Tần Nhiên và An Lâm, mỗi người canh giữ một đứa bé, trận địa sẵn sàng đón quân địch, dáng vẻ khẩn trương của bọn họ làm Tần Hiểu Nguyệt có chút dở khóc dở cười.
Tần Hiểu Nguyệt cẩn thận quan sát một phen, trong phòng bệnh cũng không có máy theo dõi, “Ba mẹ, đem đứa bé đưa vào không gian đi.
”
“Như vậy sao mà được? Thời gian ở đó qua nhanh như vậy, sao có thể đốt cháy giai đoạn như vậy?” Tần Nhiên trực tiếp cự tuyệt.
“Để anh trai thu lại trận bàn thời gian, thời gian bên trong cùng thời gian bên ngoài giống nhau.
” Tần Hiểu Nguyệt giải thích.
“Vậy cũng không tồi, Hiểu Đông, còn không nhanh làm đi?” Tần Nhiên nói xong, Tần Hiểu Đông cũng đã bị Tần Hiểu Nguyệt đưa đến không gian, chờ anh thu lại trận bàn.
Tần Nhiên quyết định để Tần Hiểu Nguyệt cùng An Lâm trực tiếp tiến vào không gian nghỉ ngơi, ông cùng Tần Hiểu Đông ở bên ngoài, ông muốn xem một chút ai dám cướp cháu của Tần gia.
Tần Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ cùng mẹ mang theo ba đứa bé đi vào không gian, hiện tại trong không gian đã sớm chuẩn bị tốt giường cho em bé, đặt bọn chúng lên đó, hai mẹ con bọn họ cũng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chờ tới nửa đêm, Tần Hiểu Nguyệt nghe được trong phòng bệnh có tiếng vang, cô lập tức lắc mình ra khỏi không gian.
Tần Hiểu Đông lúc này đã đứng dậy, lặng lẽ đứng ở bên người Tần Hiểu Nguyệt nói, “Nguyệt Nhi, sao em lại ra đây?”
“Có tiếng động!” Tần Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Anh biết, em mới vừa sinh xong, đi vào nghỉ ngơi đi, nơi này không có chuyện gì.
” Tần Hiểu Đông nói.
“Em đã sớm không có việc gì.
” Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, một khắc sau khi cô sinh xong, cô đã khôi phục, tố chất thân thể dị năng