Đây là lần thứ mấy mất khống chế ? Tôi không biết.
Tôi chỉ biết là, một khắc đó, tôi thật sự sẽ giết nàng.
Rành rành ý thức còn tồn tại, dường như linh hồn chia ra làm hai, thứ chiếm chủ đạo chính là cuồng tứ bạo ngược, không lý trí chút nào, hầu như không thu tay lại được; một tôi khác trốn tại góc thân thể, giãy dụa không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đem An Nhiên nhấn ngã, bóp lấy cổ của nàng, từng điểm từng điểm dùng sức...!Rốt cục ở thời khắc cuối cùng, tôi chiến thắng cái bóng dáng thô bạo kia, đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Thế nhưng, mặc dù không có gây thành bi kịch, tôi cũng không thể tha thứ chính mình.
Thiếu một chút, tôi liền tự tay giết chết người tôi yêu nhất, thật sự chỉ thiếu một chút.
"Ngươi và ta, là giống nhau." Có một thanh âm bỗng nhiên vang lên trong đầu tôi.
"Ngươi sẽ...!giết nàng." Là ai? Là ai từng nói như vậy?
Tôi dùng sức quơ quơ đầu, đau đớn nhưng lái đi không được - đúng rồi, là Bạch Tô, con xác sống vương đó.
Nàng từng đoán trước, tôi sẽ giết An Nhiên; tôi từng xem thường, thế nhưng hiện tại, một lời thành sấm.
Tôi không dám tưởng tượng, tháng ngày không có nàng ở bên người; nhưng tôi càng không dám tưởng tượng, khi tôi tỉnh táo thì nhìn thấy bên người là một bộ thi thể lạnh như băng - ta nghĩ tôi có thể lý giải, thời điểm Ngô Thiển Ngâm khẩn cầu tôi động thủ, là ôm một loại tâm tình thế nào.
Như vậy, rời đi đi, cách khá xa xa, như vậy thì sẽ không thương tổn được nàng .
Tôi lảo đảo đi ra ngoài, vội vàng hướng về cửa lớn căn cứ.
Dọc theo đường đi, đúng là có không ít người nỗ lực ngăn lại tôi, có thể là bởi vì tôi hiềm nghi vẫn chưa triệt để rửa sạch, bọn họ cho rằng tôi là chạy án đi, có điều, cũng không trọng yếu, ngay cả An Nhiên cũng không muốn tin tôi, cái nhìn của những người này lại cùng tôi có quan hệ gì đâu?
Tôi không muốn cùng những người này phát sinh xung đột, chỉ tăng nhanh tốc độ, một mạch tách ra, tôi không xác định trạng thái bây giờ của mình có thể sẽ động thủ đả thương tính mạng người hay không, nếu như lại hành hung trên đường, để An Nhiên biết rồi, tôi liền thật sự giải thích không rõ .
Dù cho đã quyết định rời đi, tôi vẫn không muốn trong lòng nàng lưu lại ấn tượng xấu, cho dù tôi rõ ràng, chuyện đến nước này, tôi trong lòng nàng đã sớm không phải Tiêu Minh Dạng mười phân vẹn mười kia .
Dựa vào thanh minh còn sót lại, tôi tìm tới Lôi Tinh bàn giao cho nàng nhiệm vụ phân đội Tử Bạt sau này, sau đó hết tốc lực nhằm phía cửa lớn căn cứ.
Lướt qua thủ vệ, cũng không lấy xe, trực tiếp chạy khỏi căn cứ.
Tôi cảm giác ý thức càng ngày càng hỗn loạn, cảnh vật trước mắt dần dần mạn lên một tầng màu máu, đến lúc sau, tôi đơn giản nhắm hai mắt lại, dựa vào nhận biết phán đoán đường đi, chỉ hướng về địa phương ít ỏi khí tức vật còn sống mà đi, cũng không để ý phương hướng - trời đất bao la, nhưng không có chỗ cho tôi dung thân.
Một khi rời đi bên người An Nhiên, đối với tôi mà nói, nơi nào cũng không có ý nghĩa, nơi nào cũng giống nhau.
Không ngừng nghỉ chút nào chạy gần một canh giờ, thân thể vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng trong đầu lại giống như hỏa thiêu hỏa liệu đâm nhói, màu máu trước mắt đậm đến cơ hồ muốn che đậy tầm mắt, đáy lòng cũng áp chế không nổi khát vọng - lại đến thời điểm ăn uống sao?
Tôi dừng lại bước chân, lắc mình tiến vào không gian.
Nơi này vẫn là một mảnh non xanh nước biếc, nhàn hạ an lành, dù cho quả cầu thịt tròn thêm một vòng, cùng với vật tư dự trữ xếp một bên có chút ngổn ngang, vẫn như cũ là cảnh sắc mỹ lệ hiếm có bên trong tận thế.
Chỉ có điều, thân là kẻ nắm giữ mảnh cảnh sắc này, xưa nay tôi chưa từng để tâm thưởng thức qua, chỉ có thời điểm bồi tiếp An Nhiên ở chỗ này, mới cảm nhận được bình tĩnh và sung sướng.
An Nhiên, An Nhiên...
Tâm tôi lại là tê rần, đau đớn trong đầu cũng cuồn cuộn gấp bội, để tôi hận không thể đem đầu của mình tàn nhẫn va vào mặt đất.
Bên chân bỗng nhiên có xúc cảm vật khác thường nhẹ sượt, tôi không còn kịp suy tư nữa, phản xạ có điều kiện nhấc chân đạp tới, liền nghe một tiếng hét thảm, tiếng chó nghẹn ngào vang lên - híp mắt nhìn lại, chính là Nhị Bảo vẫn ở tại trong không gian.
Bị tôi không chút lưu tình đá trúng bụng, nó ngã ở trên một chiếc tủ bát, đem tủ bát đụng thủng một cái lỗ, tứ chi vô lực rủ xuống, không ngừng ho ra bọt máu cùng mảnh vỡ, hiển nhiên là thương tổn đến nội tạng.
"Xuẩn cẩu." Tôi gắng gượng đi tới bên người nó, đút cho nó viên não tinh lấy được trên người con xác sống nữ từ thành phố A, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó, "Đừng chết, biết chưa?"
Ngươi có hồi ức cùng chung của ta và An Nhiên, là một trong số ít liên hệ của ta cùng nàng.
-- nếu như ngay cả ngươi đều chết rồi, ta sẽ thực sự chỉ có một mình.
Hấp thu một viên não tinh dị năng giả, tôi cũng nhịn không được nữa, ngã trên mặt đất.
Có lẽ là quá mệt mỏi, không có cảm giác đau đớn quá nhiều, tôi liền mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, là bởi trên mu bàn tay không ngừng truyền đến xúc cảm ấm áp thấm ướt, tôi cảnh giác mở mắt ra, nhưng chỉ thấy được một con quái vật khổng lồ đang duỗi ra đầu lưỡi màu tím liếm mu bàn tay của tôi, thấy tôi tỉnh lại trừng mắt nó, vui sướng kêu một tiếng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Dù tôi tố chất tâm lý không tồi, cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Con hung thú khuôn mặt dữ tợn này, lẽ nào là Nhị Bảo?
Nó ước chừng có cao hơn nửa người, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, mọc ra móng vuốt sắc bén, hàm răng dày đặc phiếm trắng, đầu lưỡi còn là màu tím quỷ dị, không giống loại chó bình thường, càng như là sói biến dị.
Tôi nhìn ra, nếu chân sau nó đứng thẳng, sợ còn phải cao hơn tôi một cái đầu.
Không nghĩ tới viên não tinh cấp cao của giống đào tạo chiếm được ở thành phố A có công hiệu như thế, thực sự là ngoài dự liệu của tôi
Mấy lần trước cho nó ăn não tinh, cũng chỉ để hình thể nó tăng trưởng một vòng, nhưng chưa lần nào như lần này biến hóa long trời lở đất, nếu như không phải nó vẫn quay về tôi liên tục vẫy đuôi một mặt lấy lòng xuẩn dạng giống nhau như trước, tôi thật muốn lo lắng sẽ bị nó xem là con mồi nuốt vào trong bụng.
"Ngươi đúng là nhân họa đắc phúc." Đẩy ra cái đầu to lớn của nó không ngừng đụng tới, tôi cười cười, tối tăm trong lòng nhưng không có một chút nào giảm thiểu, chỉ lắc lắc đầu, chậm rãi đứng lên đến, mang theo nó cùng đi ra không gian.
Cảnh tượng trước mắt cũng không xa lạ gì, nhưng lại lần nữa nổi lên hồi ức khiến tôi đau lòng, một đường lao nhanh, không ngờ đi tới phụ cận thành phố A.
Cũng được, nếu não tinh xác sống đào tạo hữu dụng như vậy, không ngại lấy thêm nhiều một ít, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Lại nói, dựa vào hình thể hiện tại của Nhị Bảo, chỉ sợ ở trong không gian sẽ phá hư trang trí và vật phẩm bên trong, chẳng bằng để nó lưu ở bên ngoài, coi như là cùng tôi làm bạn đi.
Cười một cái tự giễu, tôi mang theo nó một đường hướng về trong thành phố A, bước vào phạm vi bên trong, không lâu