Kiều Tử Mặc nói, An Nhiên tưởng là tôi đi tới thành phố B, cho nên phương hướng nàng xuất hành cũng là hướng về thành phố B; trong ga ra ngoài căn cứ chiếc xe Land Rover của chúng tôi đã không thấy, tương tự biến mất còn có hai thành viên phân đội Tử Bạt.
Đội viên Duy An coi giữ cửa chính căn cứ xoa cổ sưng đỏ, hướng tôi oán giận hai nhân viên ra tay rất nặng đang lẩn trốn, từ sự miêu tả của hắn, hẳn là Lôi Tinh và Lăng Chí.
Mặc kệ là được Kiều Tử Mặc nhờ vả hay là làm theo yêu cầu của tôi, có bọn họ cùng đi, chí ít sự lo lắng của tôi có thể giảm thiểu mấy phần.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là biết rõ con đường An Nhiên lựa chọn, hoặc con đường nàng giả thiết cho rằng tôi đi - lật qua lật lại địa đồ, từ căn cứ đến thành phố B chỉ có một con đường lớn, thế nhưng trước khi đến trạm xăng dầu đường cao tốc, có hai con đường nhỏ khác nhau.
Đường bên trái gồ ghề mà ngắn, đường bên phải bằng phẳng mà dài, nếu như tôi là An Nhiên, tình huống lái xe, tỷ lệ rất lớn sẽ chọn cái thứ hai, muốn đuổi kịp nàng, chỉ có thể lựa chọn rẽ đường nhỏ.
Có điều, có cái gì có thể nhanh hơn so với tốc độ lái xe đây?
Tôi nhìn một chút Nhị Bảo bởi vì thể tích quá to lớn mà không lại bị ném vào không gian, khẽ mỉm cười: "Có thể chạy vượt xe sao?"
- nếu ngay cả xe đạp cũng không sánh bằng, cần ngươi làm gì.
Có lẽ nó xem hiểu ánh mắt tôi, đuôi dùng sức vẫy, nhỏ giọng ai oán vài tiếng, như là đang vì mình kêu bất bình, nhưng vẫn bất cam bất nguyện cúi thấp người xuống, hình thành một độ cao dễ dàng cho tôi cưỡi lên.
Tuy nói đã từng học cưỡi ngựa, thế nhưng dù sao thứ này với cưỡi ngựa vẫn còn có chút chênh lệch - không có yên ngựa cũng không có bàn đạp, ngay cả lông của Nhị Bảo cũng không đủ dài có thể thay thế dây cương, chỉ là cân bằng chắc chắn thân thể cũng không phải một chuyện dễ dàng, nghĩ đến lát nữa còn muốn nó gia tốc chạy, tôi nhất thời có một loại cảm giác nâng lên tảng đá nện chân mình.
Nhưng mà, thời gian eo hẹp không cho tôi lùi bước, thân là chủ nhân của nó, chẳng lẽ còn không thể điều khiển nó sao?
Tôi thở dài, nửa nằm ở trên lưng nó, vỗ vỗ đầu nó, ra hiệu nó khởi hành - một giây sau, gió vù vù phất qua tóc tôi, cát bay đầy trời phả vào mặt, mà nó không hề nhịp nhàng nhảy lên nhấp nhô cũng thiếu chút nữa đem tôi điên đi.
Nếu không phải cảm giác được đang dùng tốc độ cực nhanh không kém xe thể thao tiến lên phía trước, tôi nhất định sẽ đem con xuẩn cẩu dám to gan trêu chọc chủ nhân băm thành tám mảnh.
Kiên trì hơn mười phút sau đó, tôi rốt cục thua trận, dùng sức vỗ vỗ đầu nó, ra hiệu nó dừng lại, nếu không phải một lần cuối cùng dùng chân mạnh mẽ đạp cho nó đau, nói vậy nó còn tưởng rằng tôi là đang cổ vũ nó tiếp tục gia tốc chạy tới! Một trận trời đất quay cuồng, tôi dùng hết một điểm khí lực cuối cùng từ sau lưng nó nhảy xuống, hai chân mềm đến cơ hồ đứng thẳng không được, nỗ lực đỡ lấy thân cây bên cạnh, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Nói đến buồn cười: Tôi không say máy bay không say tàu không say xe! vậy mà say cẩu sao?
Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế.
Hẳn là cùng một loại sinh vật nào đó ở chung lâu, thông minh cũng sẽ bị kéo lại chung một trục hoành?
Một cước đá văng nó đầu to đụng lại đây tranh công, lại phát hiện tay chân của tôi đều mềm nhũn không làm được