Ngơ ngơ ngác ngác nửa tỉnh nửa mê, tôi chậm rãi cảm giác được vị trí hoàn cảnh, cùng với cổ tay đau đớn không ngừng, thử muốn nhúc nhích, lại bị nhẹ nhàng đè xuống, âm thanh Tiêu vang lên bên tai tôi, ôn nhu đến có chút không chân thực: "Đừng nhúc nhích."
Cổ tay phải của tôi bọc băng gạc dày đặc, tay trái thì lại châm cây kim, chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy vào theo tĩnh mạch mu bàn tay, nghiêng đầu đi, nhìn thấy chính là màu sắc đỏ tươi- tôi đang truyền máu?
Còn có, cái con to xác ngậm túi máu đó là gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Hết thảy trước mắt làm đại não tôi đình trệ vận chuyển không được, chỉ có thể ngơ ngác men theo giọng nữ quen thuộc quay mặt lại.
Tiêu dường như là bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng hôn gò má tôi một cái, ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Thân thể của em còn rất yếu ớt, ăn một chút gì, lại ngủ một hồi có được không?"
Tôi thuận theo gật đầu, nhưng trước khi nàng muốn buông tay kéo chặt góc áo nàng, trong lòng khủng hoảng lóe lên một cái rồi biến mất: "Đừng đi..."
Nàng thở dài, nắm chặt tay tôi, bàn tay vẫn mềm mại, nhưng không còn là khối băng nữa, mà có nhiệt độ cơ thể, không nóng nhưng đủ để xua tan lạnh giá của tôi, khiến người an lòng: "Tôi sẽ bảo vệ em."
Được nàng nhiều lần bảo đảm, tôi rốt cục không chống cự nổi buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Tiêu đã không ở bên cạnh tôi.
Có điều, tôi có thể cảm giác được hơi thở của nàng, nói rõ nàng ở ngay gần vẫn chưa đi xa, điều này làm cho tôi an tâm không ít, cũng tỉnh táo lại không có lập tức nhảy lên tìm kiếm.
Thân thể vẫn là mềm nhũn không dùng sức nổi, hai tay cũng không thể tùy ý động tác, tôi chuyển động cái cổ, chỉ có thể nhìn thấy Lăng Chí và Lôi Tinh hai bên trái phải ngồi ở bên cạnh tôi.
Người trước chuyên chú nhìn chằm chằm túi máu của tôi, người sau chính là hững hờ mà nhìn ngoài cửa lớn - xem ra, hẳn là Tiêu ở bên ngoài.
Không nhìn tới trong mắt Lôi Tinh ước ao, tôi theo ánh mắt Lăng Chí, trông thấy được một con chó lớn cao hơn nửa người đang cẩn thận từng li từng tí ngậm túi máu của tôi, buồn bực ngán ngẩm vẫy đuôi, thấy tôi nhìn về phía nó, hưng phấn nghẹn ngào hai tiếng, nhưng bởi vì ngậm túi máu không thể há mồm, chỉ rất có linh tính dùng móng vuốt tráng kiện nhẹ nhàng lay hai lần ở trên đùi tôi, bày tỏ thân thiết - cho dù bên ngoài biến hóa long trời lở đất, tôi vẫn nhận ra nó.
"Nhị Bảo? Làm sao ngươi trở nên lớn như vậy ?" Tôi giật mình đưa nó từ đầu tới đuôi quét một vòng, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm còn đâu tiểu thổ cẩu tròn vo đần độn lúc trước, nói nó là một cự lang trưởng thành cũng không quá đáng.
Tôi không khỏi nghĩ đến vết thương trên người Tiêu lúc trước, bây giờ thêm Nhị Bảo biến hóa to lớn - đến tột cùng nàng gặp phải chuyện gì?
Đơn giản chưa trôi qua bao lâu, trước khi tôi sắp kết thúc truyền máu, Tiêu trở về, sắc mặt bình tĩnh, nhưng tôi nhận ra được nôn nóng nàng che giấu phía dưới.
"Tỉnh rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không?" Nàng thấy tôi, theo bản năng mà nhếch lên một mỉm cười nhàn nhạt.
"Không có." Tôi lắc lắc đầu, thử đứng lên, nàng lập tức một bước dài tiến lên đỡ lấy tôi, tôi chú ý tới vẻ mặt Lôi Tinh buồn bã, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà lùi về sau một bước, thu hồi tay muốn tới dìu tôi.
Trong lòng tôi thở dài, không nhịn được trừng Tiêu một chút, nàng vô tội trừng mắt nhìn, cho rằng tôi ghét bỏ trên đất quá cứng, thẳng thắn ôm tôi vào trong ngực nàng, để tôi ngồi ở trên đùi của nàng - ánh mắt thất lạc kia rõ ràng chuyển thành đố kị.
Tôi âm thầm lườm một cái, chậm rãi thả lỏng sau lưng cứng ngắc, hỏi chuyện phát sinh lúc Tiêu rời khỏi căn cứ.
Nàng thoải mái cười cười, chỉ lựa chọn trọng điểm dăm ba câu tự thuật một lần, tôi lại nghe hãi hùng khiếp vía, tức giận nàng không chào mà đi rồi lại đau lòng nàng bị trọng thương, bị trở ngại vì hai người khác ở đây không tốt nói thêm cái gì, chỉ có thể nắm thật chặt tay nàng.
Bốn người chúng tôi thêm vào Nhị Bảo liền chấp nhận một buổi tối ở trong sảnh trạm xăng dầu này, đối với hai tiểu thư thần bí nọ, tuy tôi tiếc nuối không có tự mình cảm tạ các nàng đuổi đi đám Hoạt Thi, thế nhưng dù sao hai người này không rõ lai lịch, khiến người nhìn không thấu, tiếp tục cùng các nàng làm bạn, tôi vẫn còn có chút lo lắng - nếu các nàng tự mình rời đi, cũng giảm bớt tôi băn khoăn, đúng là đều đại hoan hỉ rồi.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày mới mờ sáng, chúng tôi liền lái xe rời đi trạm xăng dầu, trạm xăng dầu sớm đã bị người cướp đoạt hết sạch, ngay cả xác sống đều không thấy tăm hơi, chỉ có khắp nơi sót lại vết máu loang lổ tỏ rõ nơi này đã từng xảy ra thảm kịch.
Dựa theo kết quả tối hôm qua chúng tôi thảo luận, một mảnh địa vực này hẳn là giường ấm của lượng lớn xác sống, hiện tại lại có không ít Hoạt Thi ở phụ cận hoạt động, mục tiêu là hướng tới não tinh - không biết tại sao, bọn họ quấn lấy Tiêu, phải đem nàng mang đi, vì thế chúng tôi chẳng những phải tránh né phần lớn xác sống tập kích, còn phải cẩn thận những sinh vật cải tạo này lùng bắt.
Ngồi ở chỗ phía sau Land Rover, bị Tiêu ôm vào trong lòng, tôi cẩn thận mà nghiêng đầu đến xem nàng- lúc đang nói đến hai chữ "Hoạt Thi", vẻ mặt nàng hờ hững không gợn sóng, trong mắt không nhìn thấy nửa phần sóng gợn, nhưng càng làm lòng tôi chua xót: Nàng đối với với thân phận của chính mình, dĩ nhiên đã tê dại đến thế.
Phỏng theo bản đồ, chúng tôi cách mục đích thành phố B còn có chừng mấy ngày đường xe, hơi làm phân tích, chúng tôi quyết định đi một con đường gần rừng cây nhiệt đới, dù đường xa lượn quanh chút, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ẩn náu vào trong rừng rậm, nhân cơ hội rời đi.
Chẳng qua mới đi nửa ngày, Tiêu liền cảm giác được một đoàn Hoạt Thi đang áp sát, số lượng còn kinh người hơn nhiều so với tiểu đội lần trước chúng tôi gặp phải, chúng tôi chỉ có thể quay đầu đi một con đường khác.
Kỳ quái chính là, quá một ngày, lúc chúng tôi nghỉ ngơi trên đường, lại có đội ngũ Hoạt Thi tới gần, khiến chúng tôi không thể không lập tức lên xe khởi hành, tránh né giao chiến với bọn họ - nghĩ đến nếu không phải phạm vi Tiêu cảm giác cực lớn, có thể rời đi trước khi bọn hắn phát hiện, chỉ sợ chúng tôi sớm đã bị bắt.
Thế nhưng, bất luận chúng tôi thay đổi con đường thế nào, tựa hồ luôn có Hoạt Thi sẽ không lâu sau gặp gỡ chúng tôi, phảng phất bọn họ rõ ràng biết con đường chúng tôi tiến tới, sớm liền ở vị trí này chờ đợi vậy, nếu nói là trùng hợp, không khỏi gượng ép một chút.
Tôi luôn cảm thấy, có một đôi mắt đang âm thầm rình chúng tôi, vô hình trung có một cái tuyến, vững vàng mà dẫn dắt chúng tôi, mà một đầu tuyến khác, bị bàn tay đen không biết nắm giữ, dễ như ăn cháo đùa bỡn chúng tôi trong lòng bàn tay.
Xem từ trên bản đồ, đối phương tựa hồ vô tình hay cố ý đem chúng tôi bức đến một phương hướng - đó là con đường tới thành phố B nhanh nhất, sự phát hiện này không thể không khiến người suy nghĩ sâu sắc.
Đến ngày thứ ba, Tiêu rốt cục quyết định dùng thủ đoạn.
Dừng xe ở một chỗ rẽ nào đó, Tiêu từ trong không gian thả ra