Một khắc đó nhìn thấy Mặc Mặc bình yên vô sự, tôi rốt cục cũng hạ xuống nỗi lòng lo lắng.
Tóc dài nhu thuận nàng yêu tha thiết loạn tung lên, kết thành một sợi một sợi, khuôn mặt êm dịu như là dùng dao găm lột bỏ độ cong hai bên, đúng là phù hợp với ý nguyện vĩ đại lúc trước nàng luôn mồm bảo phải giảm béo.
Nàng mất khống chế nhào vào trong lòng tôi, từ nức nở đến gào khóc, tôi ôm thân thể đơn bạc của nàng, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.
Hỗn thế ma vương xưa nay đều không sợ trời không sợ đất, đã bao lâu rồi mới thấy nàng thất thanh khóc rống như vậy?
Chỉ sau mấy phút, nàng liền ngừng khóc, lau khô nước mắt, như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi Tiêu bên cạnh tôi, nhìn con mắt nàng hơi sưng phù cùng miễn cưỡng vui cười khóe miệng, trong lòng tôi khổ sở, nhưng cũng chỉ có thể phối hợp cùng nàng làm như không thèm để ý, mạnh mẽ như nàng, mặc dù là ở trước mặt tôi cũng không muốn lộ ra quá nhiều mềm yếu; mà càng như vậy, càng khiến lòng tôi đau không dứt.
"Tiêu Minh Dạng." Tiêu hướng nàng cười nhạt, vươn ra bàn tay mỹ lệ thon dài.
"Xin chào, tôi là Kiều Tử Mặc, bạn bè của người này kiêm liêu kỵ (máy bay yểm trợ?)." Mặc Mặc cầm tay nàng, nhưng cực nhanh nhìn tôi một chút, tôi buồn bực nhìn lại nàng, nhưng cũng không có giải thích.
"Liêu kỵ? An Nhiên nói cô là bạn thân nàng." Tiêu nhíu lại lông mày tránh khỏi tay Mặc Mặc, trên bàn tay trắng nõn lộ ra nhàn nhạt hồng nhạt, Mặc Mặc cái tên này, làm sao lực tay lớn như vậy?
"Ha, liêu kỵ ý nghĩa cũng không hiểu, tỷ tỷ ngài năm nay xin hỏi bao nhiêu tuổi a?" Mặc Mặc bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm vài câu, "Cùng bạn thân ý tứ gần giống rồi...! Thật ra cô, cùng An Nhiên chúng tôi quan hệ gì?"
"Mặc Mặc!" Tôi kéo nàng qua, oán trách nói, "Nói chuyện cẩn thận!"
"Xin lỗi, nàng chính là tính tình này." Tôi đối với Tiêu có chút áy náy, chắc là thái độ Mặc Mặc làm cho trong lòng nàng không thích, vốn là sắc mặt tái nhợt càng giống như kết một tầng sương, nhàn nhạt đáp một tiếng, liền bỏ qua tầm mắt, khiến tôi không biết nên làm sao đem bầu không khí trở về.
Tôi thở dài, nhìn Tiêu lạnh lùng, lại nhìn Mặc Mặc quật cường, chỉ cảm thấy đau đầu không ngớt.
Cũng không biết tiểu nỵ tử ( cô gái nhỏ) này là lạ ở chỗ nào, làm sao luôn cảm thấy nàng và Tiêu trong lúc đó tràn ngập khói thuốc súng đây?
Thoáng nhìn Mặc Mặc bí mật đối với Tiêu làm mặt quỷ, tôi vừa tức giận lại vừa buồn cười, thuận lợi búng trán nàng một cái: "Đừng nghịch !"
"Đau..." Nàng ôm đầu, nhưng không có cãi lại, cứ việc tôi đối với nàng hết thảy đều bao dung đến gần như mức độ dung túng, nhưng mỗi khi tôi trở nên nghiêm túc, đó là không thể cứu vãn, nàng cũng sẽ không lại trái ý tôi.
"A, tiểu muội muội, thuốc không thể dừng a..." Tiêu ý tứ sâu xa nhìn Mặc Mặc một chút, trước khi nàng phát tác lập tức xoay chuyển đề tài, "Mau tìm cái chỗ an toàn đi, trời sắp tối rồi."
Gật gật đầu, tôi lập tức hỏi: "Đúng rồi, Mặc Mặc, bá phụ bá mẫu..." Nhận ra được nàng cố nén bi thương, tôi không có tiếp tục hỏi.
Nhưng nàng chủ động nói tiếp, "Mẹ mình thể chất yếu, đã biến thành con quái vật kia, lão già không đành lòng nàng như vậy, lôi kéo nàng cùng đi gặp Thượng Đế ."
Tôi nhớ tới cha mẹ Mặc Mặc, hai người phi thường nhiệt tình, tức giận sẽ đến trêu đùa Mặc Mặc, sẽ cùng nhau làm cơm mời tôi tham dự...!bá phụ bá mẫu hiền lành như thế, đã không còn sao?
Tôi nắm thật chặt tay nàng, cho dù giọng điệu của nàng hời hợt như vậy, còn mang theo vài phần trêu chọc, thế nhưng tay run rẩy lại tiết lộ tâm tư nàng không bình tĩnh.
Cha mẹ song song qua đời đả kích quá mức trầm trọng, tôi biết, nàng hẳn là thương tâm tới cực điểm, nếu không có tính cách từ nhỏ lạc quan kiên cường, sợ là đã sớm tan vỡ.
Liền ngay cả Tiêu đều trầm mặc không nói lời nào, bầu không khí có chút ngưng trệ, tôi lại ôm ôm nàng, nhưng lại không biết phải an ủi nàng như thế nào.
Vậy mà nàng lại ghét bỏ đem tôi đẩy ra, giả vờ dũng cảm dùng tay áo lau mặt một cái, vỗ vỗ bờ vai của tôi, vui đùa tự nói: "Này, mình đem hai thi thể bọn họ đốt, tro cốt đặt ở cùng nơi, sinh tắc đồng khâm tử tắc đồng huyệt ( sống đắp chung chăn, chết chôn cùng mộ) cũng coi như hiểu rõ mẹ tớ Quỳnh Dao mộng , để bọn họ đến trên trời tiếp tục chán ngán đi thôi, ha ha..."
Thấy chúng tôi vẫn là không nói lời nào, nàng cũng không cười, chỉ là nhún vai một cái, mở ra cửa phòng ngủ dẫn chúng tôi đến phòng khách, một hồi ngã vào trên ghế salông, đá văng ra hộp đóng gói và chai nhựa chồng đến lung ta lung tung trên khay trà, cầm lấy một chai nước suối còn lại non nửa đưa cho tôi: "Ầy, còn có nửa chai, uống chút đi."
Tôi đang muốn tiếp nhận, Tiêu đã đưa cho tôi một bình đồ uống vận động, sau đó lại lấy ra một bình cho Mặc Mặc, nào có biết cái tên này sửng sốt nháy mắt, lập tức được voi đòi tiên hỏi: "Có nước ngọt không?"
Tôi lườm một cái, đang muốn búng cho nàng cái để nàng tỉnh táo chút, đã thấy Tiêu ngoắc ngoắc môi, ảo thuật tự đến lấy ra một chai coca cola 2,5 lít: "Đủ sao?"
—— xem ra, Tiêu là ngầm đồng ý Mặc Mặc biết nàng có không gian?
Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Như vậy, này có phải là cũng mang ý nghĩa Tiêu tiếp nhận Mặc Mặc gia nhập chúng ta rồi?
"Đủ đủ đủ, quá được rồi!" Mặc Mặc cười gượng ôm lấy cái bình dung lượng lớn kia mà vui mừng, nháy mắt làm bộ đáng yêu, "Tỷ tỷ ngài là thần ! Sẽ không phải dị năng của ngài là biến ma thuật chứ?"
"Gần giống vậy ..." Tôi đem nắp bình đồ uống vặn ra, lại đưa cho Tiêu, hướng về Mặc Mặc nở nụ cười, mang theo vài phần vinh quang đắc ý, "Tiêu có một không gian a!"
"Phốc ——" Mặc Mặc trực tiếp phun nước ngọt vừa mới vào miệng ra ngoài, ho khan liên tục nhưng khó nén kích động chỉ vào Tiêu, không thể tin tưởng hỏi, "Ông trời tôi, thật là có dị năng không gian sao? Mau mau, cho tôi làm chút cánh gà tiêu, còn có muối tân tảo, thoại mai đường, sơn tra phiến...!Ân, tốt nhất là có chút cá mực! Ôi cô không biết, một ngày không ăn có thể thèm chết tôi rồi!"
Nhìn lướt qua bàn trà tàn tạ, giấy bọc đồ ăn vặt đúng là chiếm một phần rất lớn.
Lại nhìn Tiêu, vốn là nụ cười tao nhã mà kiêu căng thấy thế nào đều có chút cứng ngắc, nhưng vẫn từ trong không gian lấy ra một đống lớn đồ ăn vặt vung ra trên ghế salông, tôi kinh ngạc há to miệng, nhưng lại không biết nên vì ai kinh ngạc.
Tiêu lại còn thật sự có! Quá thần kỳ đi...
"Ơ! Quá tốt rồi! Đa tạ a!" Mặc Mặc đem một đống đồ ăn vặt đều ôm vào trong lòng, cười đến không thấy mắt, không thể chờ đợi được nữa mở ra một bao cá mực, vừa nhai nghiền ngẫm còn không quên trêu đùa, "Tôi từ nhỏ nguyện vọng chính là cùng Doraemon làm bằng hữu!"
Tiêu trả lời gọn gàng nhanh chóng quay người lại, đi tới bên cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, lưu cho chúng tôi một bóng lưng hoa lệ.
Trừng Mặc Mặc cười trộm không ngớt, tôi hai ba bước theo sau, đang muốn mở miệng thay nàng biện giải vài câu, đã thấy Tiêu quay đầu lại đối với tôi cười cười, giơ lên một ngón tay để ở trên môi tôi: "Xuỵt...!Xem bên ngoài."
"Ừm...! Hả?" Ngón tay của nàng lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay bóng loáng non mềm, tôi thất thần trong nháy mắt, suýt chút nữa theo bản năng mà cắn vào, vội vã dời ánh mắt, theo nàng hướng về ngoài cửa sổ nhìn tới.
Lít nha lít nhít có năm mươi mấy xác sống vây tụ ở trước nhà đối diện kia, đang gặm nhấm một bộ thi thể không nhìn ra nguyên dạng, còn có con kéo chính mình hoặc gãy tay gãy chân hoặc thân thể đổ nát tha thiết hướng về nơi nào đó di chuyển, mà càng nhiều là kiên nhẫn lay ở bên ngoài mặt tường kiến trúc cổ xưa kia.
Tường màu vàng nước sơn sớm đã bị nứt không còn mấy , lộ ra bên trong thép ximăng và gạch khối hoa văn, vôi "Đổ rào rào" xuống , khiến người nhìn hoảng hốt.
Trên lầu đối diện có người ló đầu ra thăm dò, nhưng lập tức dẫn tới chú ý của xác sống phía dưới, có vài con xác sống tương đối cường tráng bắt đầu tàn nhẫn mà va chạm chướng ngại vật trước người, mặt tường tuy rằng một lát không có cái gì quá đáng lo, thế nhưng tiểu khu cũ kĩ cửa bảo vệ không thể nào vững chắc, sau khi trải qua hơn hai mươi lăm năm tháng đánh bóng gột rửa, dưới sự điên cuồng công kích của xác sống ngoài cửa, rất nhanh liền kẽo kẹt vang vọng lên.
"Ha, thực sự là óc heo a!" Phía sau truyền đến âm thanh Mặc Mặc "Cót ca cót két" nhai nghiền ngẫm xương gà, "Ngày hôm qua có một nhóm người ý đồ phá vòng vây đi ra ngoài, kết quả là để số lượng xác sống lấp đầy cửa gia tăng gấp đôi." Nàng mút mút ngón tay, chỉ vào nhà lầu đối diện nói, "Còn lại không phải