Cảnh cục trấn nhỏ và cơ quan chính phủ liên kết, từ xa nhìn lại vẫn tính là hùng vĩ, đến gần xem lại phát hiện nhà kiến trúc ba tầng này đã có chút năm tháng, bị gió mưa gột rửa có chút loang lổ.
Tầng một bị dùng để làm nhà bếp, tầng hai là phòng chứa đồ, tầng ba có một gian phòng họp hơn 300 mét vuông, bị dọn dẹp ra thành khối đất trống, mọi người dùng làm trụ sở tạm thời; trên sàn nhà bày ra hàng đống đệm chăn và chiếu, nếu như không phải cái kia như có như không tản mát ra mùi vị, thật sự khiến người ta không khỏi liên hệ tới thời còn trẻ vào mùa xuân thu đi trải nghiệm tập thể.
Trấn nhỏ này giống thành phố S chúng tôi tới, bị cắt nước và cúp điện, ban đêm chỉ dựa vào ánh nến yếu ớt và thiết bị chiếu sáng sử dụng pin, tạp hóa dự trữ thật ra có chút dư, nhóm lửa làm cơm cũng đã quy về thời nguyên thủy dùng bếp củi lửa mà sống qua ngày.
Thời gian lúc trước xác sống hung hăng ngang ngược, ngoại trừ người già yếu, bệnh tật, mang thai và vị thành niên, mỗi người đều muốn tham dự chiến đấu.
Vương đại gia đưa chúng tôi ngồi vào một bên trong góc tương đối sạch sẽ, để chúng tôi chờ, hắn tự đi tìm quản sự lại đây.
Nguyên bản mọi người đang làm việc đều ngẩng đầu nhìn tới, càng có mấy nam nhân ánh mắt dừng lại lâu ở trên người Tiêu, Tiêu theo bản năng mà nhíu nhíu mày, tôi vội vàng nghiêng người che ở trước người nàng, tốt xấu cũng ngăn cách một chút ánh nhìn, cũng làm cho điểm tích tụ trong lòng tôi tan đi chút ít.
Tiêu thuận theo tới gần trong lòng của tôi, tùy ý tôi vòng lấy bờ vai của nàng, hơi thở lạnh lẽo mà mùi thơm đánh vào xương quai xanh nơi cần cổ của tôi, kích cho trên da trán tôi nổi lên một tầng dương ý.
Nhưng tôi tình nguyện chịu đựng ngọt ngào dằn vặt như vậy.
"Lại nói, chúng ta thật sự phải ở chỗ này qua một buổi tối sao?" Mặc Mặc nhai kẹo cao su lần trước từ trạm xăng dầu lấy được, nói nhỏ phát ra bực tức, "Nơi này thật là nhiều người, mùi vị cũng rất nặng...!Chúng ta tại sao không ở trong xe chấp nhận một buổi tối? Tuy rằng ngồi ngủ rất khó chịu..."
Tiêu nhàn nhạt liếc nàng một chút, nhẹ giọng hồi đáp, "Thứ nhất, chúng ta không biết trận mưa này sẽ mưa bao lâu, loại khí trời này không thích hợp chạy xe.
Thứ hai, chúng ta cần nghỉ ngơi, bằng không thời gian dài duy trì tư thế cứng ngắc sẽ trở ngại huyết dịch lưu thông, vặn vẹo xương cốt, nếu như không muốn về già trăm bệnh quấn quanh người, duỗi người ra phi thường trọng yếu.
" Nàng liếc mắt nhìn cư dân trấn nhỏ vẫn cứ thỉnh thoảng đánh giá chúng tôi, lần thứ hai giảm thấp thanh âm nói.
"Huống chi, cô nghĩ bọn họ sẽ mặc cho một nhân tố bất an không rõ ở bên người sao? Người tò mò và muốn khống chế luôn luôn ngoài dự liệu phong phú của bản thân mọi người, đặc biệt ở dưới loại hoàn cảnh đặc thù này."
"Sách, nói tới phức tạp như thế làm gì..." Mặc Mặc lại oán giận vài câu, khi tôi phóng tới một ánh mắt oán tránh liền nhún vai một cái, gật đầu nói, "Được rồi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!"
Tôi mở một chai nước suối đưa cho Tiêu, nàng nhấp một miếng liền không tiếp tục uống nữa, tôi tiếp nhận cái bình nước, quỷ thần xui khiến ngửa đầu uống mấy ngụm, thấy ánh mắt nàng thâm thúy nhìn kỹ tôi, mới phản ứng được, tôi hình như là uống qua chỗ miệng nàng để, này có phải là đại diện cho, tôi và Tiêu —— gián tiếp hôn môi ?
Tay nắm bình nước run lên, hầu như muốn rơi ra, tôi tính che giấu lại uống một ngụm lớn, liền liên tục ho khan.
Tiêu từ trong lòng tôi ngồi thẳng người, nhè nhẹ vỗ phía sau lưng tôi, bất đắc dĩ cười nói: "Làm sao vậy? Uống gấp như thế..."
Tôi cũng muốn biết mình là bị sao .
Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt không dám cùng nàng đối diện, sợ bị nàng nhìn thấy vẻ khốn quẫn khó ức chế.
"Chị, Chị, các chị là từ đâu tới đây nhỉ?" Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi từ bên trong một chỗ khác đi tới, tóc buộc thắt bím đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, trên mặt mang theo mỉm cười ngọt ngào, là hình tượng thiếu nữ nhà bên lão nhân yêu thích.
Nàng cẩn thận mà ngồi xổm ở bên người Mặc Mặc, ánh mắt khát vọng thỉnh thoảng đảo qua miệng Mặc Mặc, mặc dù bản thân nàng cho rằng che giấu rất khá.
Trước tận thế, loại kẹo cao su này là sản phẩm bỏ đi đối với giới trẻ, nhưng hiện tại có tiền cũng không thể mua được vật hiếm lạ này.
Mặc Mặc tốc độ nhai chậm lại, liếc cái thiếu nữ kia một cái, từ trong túi áo rút ra một nhánh đưa cho nàng, thuận miệng nói rằng: "Ngược lại chị ăn chán, còn lại một nhánh cho em đi..."
"Cảm ơn chị!" Thiếu nữ rất vui mừng nhận lấy, trên gương mặt lộ ra nho nhỏ lúm đồng tiền, cũng coi như là có mấy phần thiếu niên ngây thơ.
"Bọn anh là từ thành phố Y gần đây tới được, tiểu muội muội em là người nơi này hả? nơi này của các em người lợi hại nhất là ai vậy?" Ngô Phóng Ca ôn hòa cười cười, bắt đầu nói lời khách sáo.
Tin tức này không tốt hỏi thăm từ Vương đại gia, thế nhưng từ trong miệng cô bé đúng là có thể biết sự thật càng gần gũi càng toàn diện.
Không thể không nói, Phóng Đãng Ca nhìn như hàm hậu, thời điểm nên khôn khéo một chút đều không hàm hồ, này có phải là, thông minh giả ngu mới là bản tính của hắn đây?
Hắn không hỏi người nhà cô bé này, cũng không hỏi tình trạng nàng, nhìn như lạnh lùng hiệu quả lợi ích, cũng tránh chạm đến vết sẹo xấu hổ của người khác: Cô bé này một thân một mình lại đây, không có tha thiết nhìn kỹ ánh mắt của nàng, cũng đã nói rõ một số sự thực làm người thổn thức.
"Ừm, em từ nhỏ ở chỗ này lớn lên..." Nàng gật gật đầu, nụ cười có chút gượng ép, hiển nhiên là nhớ lại chuyện thương tâm, nhưng vẫn nghiêm túc hồi đáp.
"Ba ngày trước em được Cát thúc thúc cứu tới đây, cùng theo em còn có tiểu Hưng thím Tử nhà hàng xóm, thời điểm chúng em tới đây bên trong đã có hơn ba mươi người.
Em chỉ biết là có một thúc thúc có thể bỗng dưng tạo lên tường đá, còn có một a di có thể giơ lên tảng đá mấy trăm cân.
Nhưng mà lợi hại nhất vẫn là Cát thúc thúc, thương pháp chú ấy rất chuẩn, chính là chú ấy cứu em!" Nói lên ân nhân cứu mạng của mình, tiểu nha đầu trong mắt lóe lên ánh sáng sùng bái, khiến tâm chúng tôi đều nở nụ cười.
Trong những người này có dị năng giả tồn tại, chỉ là, cũng không nhiều.
"Tiểu muội muội, em tên là gì?" Tôi hỏi nàng.
"Tăng Nhu, tăng tử tăng, ôn nhu nhu." Nàng quay sang tôi cười cười.
"Tên rất dễ nghe." Tôi gật đầu: Nàng thật là một tiểu cô nương yêu cười, nụ cười vui tươi, khiến người ta không tự chủ được muốn lưu lại nụ cười của nàng, khả năng thứ này là vật quý giá nhất bên trong tận thế.
"Có thể nói cho chị nghe một chút mấy người bên kia là ai không?" Khiến tôi chú ý chính là một người đàn ông trung niên cao lớn khỏe mạnh, hắn có thể chính là nam nhân nắm giữ dị năng nham thạch Tăng Nhu nhắc tới.
"Há, người kia chính là thúc thúc tạo đá" Nàng nhìn theo phương hướng tôi chỉ, cười cười trả lời.
Quả nhiên là hắn, bất quá danh tự này có thể quá chuẩn xác hay không?
Nàng chỉ chỉ một đám người hiện tại từ ngoài cửa đi tới, nữ nhân tóc áo ướt đứng giữa kia chính là biến dị giả loại sức mạnh nàng nhắc qua, Hồng Uyển Lan.
Tôi thấy có không ít nam nhân len lén liếc