Thấy An Nhiên bị tôi đùa đến sắc mặt ửng đỏ, trong lòng tôi cười thầm, bởi vì sự kiện trước kia sản sinh lo lắng cuối cùng cũng coi như mất đi không ít, không phải không thừa nhận, chưa suy tính đầy đủ và chuẩn bị liền tùy tiện tiến vào cái căn cứ đại học thành này, là tôi suy nghĩ không cẩn thận.
Thời gian dài ức chế thèm ăn, tôi đều sắp quên mình không giống với dị năng giả bình thường, suýt chút nữa bại lộ dưới cái máy kiểm tra đo lường kia, thực sự mạo hiểm.
Nếu không phải tôi lấy lực lượng tinh thần khống chế ở ngàn cân treo sợi tóc, liên tiếp cắt đứt mạch điện thứ đó, một khi bị bọn họ hoài nghi, coi như tôi hữu tâm giải thích, cũng phải tốn nhiều sức lực.
Mặc kệ cái trang bị này nguyên lý là cái gì, thời gian tận thế mới bạo phát qua, nó đã được xuất bản, này có thể đại biểu hàm nghĩa sâu hơn.
Xem ra, ở sau lưng cái căn cứ đại học thành này, nhất định ẩn giấu nhân viên nghiên cứu khoa học thâm niên, để không khỏi bị nhìn thấu thân phận, tôi chỉ có thể cẩn thận khắp nơi.
Đây đối với nguyên bản kế hoạch săn bắn của tôi tạo thành trở ngại không nhỏ.
Có điều, có khiêu chiến mới thú vị, tôi tựa hồ có thể nghe được âm thanh sát ý chảy xuôi trong máu từng điểm từng điểm thức tỉnh.
Mà tôi, cũng không định áp chế loại khát vọng này.
An Nhiên nhìn qua gầy gò, kỳ thực khung xương vô cùng cân xứng, ngồi ở trên đùi của nàng xác thực thoải mái hơn nhiều so với giường ván gỗ lạnh lẽo cứng rắn.
Thu lại những tâm tình tiêu cực, buồn bực, mất tập trung, lẳng lặng tựa ở vai nàng nhắm mắt dưỡng thần, ngược lại cũng đúng là phương thức nghỉ ngơi không tệ.
Nếu như nàng có thể lại thả lỏng một ít, tim đập lại ôn hòa một ít, liền tốt hơn rồi.
Nhắm mắt một hồi, cảm thấy bắp thịt của nàng càng ngày càng cứng ngắc, tim đập cũng càng ngày càng gấp gáp, chỉ lo nàng bơm máu không đủ mà bất ngờ chết, tôi không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đập vai của nàng, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không...!không...!không, không có chuyện gì..." Nàng chuyển động cái cổ, tránh đi ánh mắt của tôi, nhỏ giọng trả lời.
Là đang sợ hãi gian phòng ngột ngạt này? Hay là lo lắng hoàn cảnh xa lạ?
"Cô nương ngốc, có tôi ở đây, cô sợ cái gì?" Tôi thở dài, kéo nàng vào trong lòng, lấy tay xoa sau đầu nàng để trấn an, sợi tóc của nàng ngắn mà tế, nhu mà mật, cảm xúc dễ sờ, khiến tôi yêu thích không buông tay.
Nàng thuận theo mà đem mặt vùi vào ngực tôi, quyến luyến sượt sượt, tại tôi không nhịn được mỉm cười thì lại đột nhiên lui lại từ trong lồng ngực tôi, sắc mặt so với lúc nãy càng là hồng không ít, tôi không rõ vì sao cúi xuống thấp mắt nhìn nàng, liền nghe nàng kỳ quái nói rằng: "Muộn."
Tôi sửng sốt nháy mắt, bỗng nhiên hiểu rõ ý của nàng, vừa tức giận lại vừa buồn cười, nhào nặn vành tai khéo léo của nàng, nhưng không muốn dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo, tính là trừng phạt.
Cười đùa một phen, thời gian đúng là trôi qua rất nhanh.
Cô gái trẻ lúc trước đem chúng tôi mang vào mở cửa, phía sau còn theo Kiều Tử Mặc, Tăng Nhu trong một gian phòng khác cùng với Ngô Phóng Ca một bên khác.
Tôi đang muốn đi ra ngoài, liền thấy An Nhiên sau khi đứng dậy mặt trắng toát, hai chân nhẹ nhàng run lẩy bẩy, lập tức phản ứng lại.Trước tôi đều ngồi ở trên đùi nàng, mặc dù đối với thể trọng bản thân khá có tự tin, nhưng nàng ngồi im lâu như vậy, huyết dịch không thông là tất nhiên, đột nhiên đứng lên, nhất định là tê dại như côn trùng cắn.
Tôi âm thầm hối hận chính mình nhất thời tùy hứng, mệt đến An Nhiên hiện tại khổ sở.
Lúc nàng ngã ngồi vào giường ván gỗ, tôi tiến lên hai bước đỡ lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực, ôm nàng cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt Kiều Tử Mặc cổ quái ở trên mặt tôi và An Nhiên đánh giá qua lại, bỗng nhiên mở miệng chất vấn: "Này! Cô đã làm những gì đối với Tiểu An Tử nhà tôi! Làm sao chân nàng mềm như chỉ tôm vậy?"
Tôi nhàn nhạt liếc nàng một chút, còn chưa đáp lời, liền nghe An Nhiên tức đến nổ phổi quát mắng nàng: "Mặc Mặc! Không cho nói mò! Chúng tớ...!chúng tớ cũng không có làm gì!" Dư quang chú ý tới gò má nàng đỏ bừng, càng dẫn theo mấy phần mùi vị thẹn quá thành giận.
"Hắc! Con vịt chết mạnh miệng!" Kiều Tử Mặc quái gở liếc tôi một chút, nhưng lại đưa tay phải đem An Nhiên tiếp nhận đi.
"Bị người bắt nạt còn muốn giúp nàng nói hộ, nàng đến cùng đổ cho cậu thuốc gì a?"
Tôi phất mở tay nàng, ôm An Nhiên càng chặt hơn một chút, cũng không để ý đến chuyện cười nàng nửa trêu chọc nửa khiêu khích, mang theo An Nhiên đi ở phía trước.
Nàng nhún vai một cái, hướng về An Nhiên làm cái mặt quỷ, liền cũng không cưỡng cầu nữa, theo tới.
Cô gái trẻ tuổi kia vẫn yên tĩnh nghe chúng tôi cãi nhau, thấy chúng tôi không lại ồn ào, lúc này mới trầm ổn nói rằng:
"Trải qua kiểm tra xác định mấy vị không có nhiễm bệnh độc xác sống, phê chuẩn tạm chờ ở căn cứ đại học thành, trước tiên xin mời đi đăng ký với tôi."
Tôi gật đầu, ra hiệu nàng dẫn đường.
Trước vị trí trong phòng chúng tôi lắp đặt một máy thu hình 360 độ, điểm đỏ vẫn lập loè, nói rõ mọi cử động của tôi và An Nhiên đều bị giám thị, cái này cũng là nguyên nhân tôi không có mang theo An Nhiên trốn vào không gian nghỉ ngơi.
Cho dù bí mật người tôi mang không gian bị phát hiện, chí ít không thể để cho bọn họ biết được đặc tính tôi có thể mang người tiến vào, chỉ khi dị năng của tôi là nhà kho di động, cũng dễ tránh khỏi chuyện không cần thiết.
Dù sao, không gian chứa đựng người sống cùng không gian chỉ để chứa đồ, trong lúc này khác nhau cũng không nhỏ.
Ra khỏi đống phòng nhỏ làm người ngột ngạt kia, tôi phát hiện nơi này thỉnh thoảng sẽ có một đội võ trang đầy đủ người đi qua, xem ra là đang đi tuần, theo hơi thở của bọn họ có không ít là dị năng giả.
Tôi suy đoán quả nhiên không sai, chỉ có ở mật độ nhân khẩu lớn mới có thể tìm tới lượng lớn dị năng giả.
Tôi âm thầm lưu tâm bố trí nhân viên của bọn họ và khu vực tuần tra, tính toán nên làm gì trộm lấy đủ não tinh cho tôi làm việc.
Thành phố C có tên khác gọi là đại học thành, chính là bởi vì thành phố này do mấy trường học tạo thành, theo khu vực chia làm giáo khu, khu túc xá và ba khối giải trí lớn, thành Trung Nguyên trụ dân ít, nhiều là các chủ quán, công nhân của cửa hàng bên trong khu giải trí, mà nơi này chủ yếu nhân khẩu đều là do giáo sư công chức cùng sinh viên đại học tuổi trẻ tạo thành.
Ở trước tận thế, có thể nói là thành thị phồn thịnh nhất đất nước.
Bây giờ xem ra, khẩn cấp cơ chế của nó cũng vô cùng đúng chỗ, không hổ có tên "Văn Đô"
Xuyên qua mấy toà kiến trúc liên kết, trước đây hẳn là lớp học trường đại học nào đó, nhưng hiện tại dùng làm chỗ làm việc thời tận thế.
Chúng tôi theo nàng đi tới nơi nào đó bên trong phòng tầng một, trên cửa dùng phấn viết đơn sơ ba chữ "phòng đăng ký".
Nàng vừa đi một bên vừa giới thiệu: "Tôi tên Đàm Lạc Khả, vốn là trợ giáo đại học Lý Công thành phố C, hiện tại phụ trách công tác người chỉ dẫn.
Thành phố C hiện tại đổi tên là căn cứ đại học thành, hội học sinh lấy đại học Lý Công trước kia làm đầu não hành chính quan trọng, quản lý và trù tính chung công việc toàn thành."
Nàng dùng thẻ thân phận được lĩnh quét một hồi trên máy ở trong phòng đăng ký, gõ gõ bàn.
Nguyên bản nữ nhân nhìn chằm chằm máy tính ở trên bàn gõ mười ngón như phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười: "Là Tiểu Khả a, lại dẫn người đến rồi sao?"
Nữ nhân tự xưng Đàm Lạc Khả cũng cười cười, gật đầu chỉ vào người chúng tôi nói rằng: "Năm người, đều phân đến khu B, trước tiên cô làm cho bọn họ một tấm thẻ