Tại sao lại là hắn?
Tôi vịn bệ cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, đối diện con ngươi phóng đại của người đàn ông kia, tựa hồ có thể từ đáy mắt của hắn nhìn ra một chút tức giận, một tia không cam lòng, cùng với khát vọng và quyến luyến cuộc sống...!Không đành lòng nhìn tiếp, tầm mắt của tôi đảo qua trong đám người, nhưng khóa chặt một bóng người ẩn ở trong đó: Người kia rõ ràng là một nam nhân xa lạ, tôi nói không ra tên của hắn, cũng nhớ không nổi đã gặp qua hắn ở nơi nào, thế nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc kì lạ, để ánh mắt của tôi theo bản năng mà ở lại ở trên người hắn, muốn thấy rõ ràng.
Đó là một loại cảm giác huyền diệu, không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng như là sức hấp dẫn từ nơi sâu xa, lôi kéo không ngừng, dẫn dắt về phía trước.
Hắn tựa hồ cũng nhận ra được tôi nhìn chăm chú, thái độ khác thường đẩy ra dòng người, vội vã rời đi hiện trường, không bao lâu liền biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Này khiến tôi nghi hoặc càng sâu mấy phần.
Chỉ là, tôi cũng không có cơ hội ngăn hắn lại, cũng chỉ có thể tạm thời đem nghi vấn để ở một bên.
Khi cùng Sở Mạch Lăng tạm biệt, hắn thất lạc muốn nói lại thôi không khiến trong lòng tôi gợn sóng nửa phần, hắn lưu luyến giữ lại cũng không để trong lòng tôi sản sinh nửa phần dao động, chuyện này chỉ có thể để tôi càng thêm xác định, tôi thích người kia...!Không, nếu như nhất định phải giới định cảm tình đó là ra sao, tôi nghĩ, đó có thể gọi là yêu.
Tôi yêu nàng, một người mới nhận thức không tới hai tháng, giới tính cùng tôi giống nhau không khác...!nữ nhân.
Tại bên trong triều tịch động tâm, ở trong lúc bất tri bất giác luân hãm -- tên của nàng ở đầu lưỡi tôi trầm ngâm lăn qua lộn lại, không trở về nơi cổ họng lại không nỡ thổ lộ.
Ánh mắt của nàng ở trong lòng tôi hạ xuống dấu vết nóng bỏng, lòng bàn tay nắm không được cũng tạo nên vết thương không bằng lòng.
Cảm tình đến mãnh liệt mà không có lý do, tôi chỉ có thể ở trong lòng giãy dụa, không nói nên lời.
Tách ra dòng người, có Sở Mạch Lăng thay tôi giao thiệp cùng những đội tuần tra viên kia, tôi rất nhanh trở lại ký túc xá khu B, nhớ người một mình ở trong phòng nghỉ ngơi, có thể nói như là nỗi nhớ nhà.
Rón rén đẩy cửa ra, Mặc Mặc không ở đây, chỉ có mùi hương một mình Tiêu, đó là mùi hương duy nhất thuộc về nàng, khí tức khiến tôi si mê không ngớt.
Cẩn thận từng li từng tí tới gần, gần thêm nữa, tôi cũng không biết trong lòng mình rục rà rục rịch đang chờ đón cái gì.
Có thể tôi biết, nhưng lại lừa mình dối người không muốn thừa nhận.
Càng tới gần gương mặt trầm tĩnh mà xinh đẹp kia, càng ngày càng tới gần thân thể nhỏ bé mềm mại mà tú ưỡn lên kia.
Nhịp tim tôi bắt đầu tăng nhanh, lại thêm nhanh, nhanh đến mức tôi hầu như muốn hoài nghi một giây sau liền đình chỉ bơm máu mà thiếu dưỡng khí, miễn cưỡng muốn nháy mắt dán lên cái kia, tôi chần chờ , nhưng cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Phát hiện ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lớn, là Mặc Mặc trở về .
Tôi không nhịn được thở dài, không thể nói được là cảm giác phức tạp thế nào: Vui mừng không có phóng túng bản thân vi phạm, nhưng cũng thất lạc cách xa thân thể thơm ngát một bước, loại mâu thuẫn này qua lại lôi kéo lý trí của tôi, khiến tôi muốn ngừng mà không được.
Mặc Mặc không tim không phổi nhảy nhót ít nhiều cũng xua tan một chút bề bộn trong lòng tôi.
Nghe nàng nói tới tôi mới xác định, nàng quả nhiên lại tìm cơ hội đi tới gây sự.
Chỉ là xảy ra sự việc Trịnh Tùng kia, cho nên có vẻ nàng cùng Phùng Y tranh chấp chỉ là trò đùa trẻ con thôi.
Nghe nàng tràn đầy phấn khởi thảo luận tin Trịnh Tùng qua đời, tôi chí ít có thể vui mừng chính là: Có thể bài trừ hiềm nghi nàng động thủ, xét thấy tính tình nàng bao che khuyết điểm lại bướng bỉnh, tôi còn thực sự lo lắng nàng sẽ bởi vì nhất thời khí phách mà làm ra việc không thể cứu vãn.
Nếu thật sự là như vậy, tuy rằng tôi cũng sẽ cảm động nàng đối với tôi từng quyền giữ gìn, nhưng trên lý trí sẽ không cách nào thản nhiên tiếp thu.
Tôi không hi vọng phần ân tình này xây dựng trên chết chóc, càng không hi vọng nàng bởi vậy gánh vác tính mạng của người khác, gánh vác nặng nề như vậy, tôi tuyệt đối không muốn cũng không chịu đựng nổi.
Ngắn mấy ngày, bên trong cái căn cứ này phát sinh quá nhiều việc, tôi nghĩ, cũng là thời điểm nên rời đi.
Thực ra chúng tôi ở thêm mấy ngày nữa, chính là bảo đảm Tăng Nhu an toàn làm chủ, tiếp tế vật tư cũng tìm hiểu một ít tin tức.
Bây giờ nhìn lại, cái căn cứ đại học thành này ngoại trừ dị năng giả có chút sự cố phát sinh, đối với người bình thường đúng là gió êm sóng lặng, tôi cũng yên lòng .
Sáng ngày thứ hai, khi tôi tỉnh lại, Tiêu đã dậy, tựa ở bên cửa sổ nâng một ly cà phê xuyết ẩm, gò má trắng nõn giống như ngọc sứ ở dưới nắng sớm mông lung một vòng nhu hòa kim huy, đẹp đến làm cho người ta không dời nổi mắt.
Dường như nhận ra được tầm mắt nóng rực của tôi, nàng quay mặt sang, hướng tôi hơi mỉm cười nói: "Đến ăn điểm tâm."
"...! Ừm." Không dám thừa nhận tôi lần thứ hai quay sang nàng mà mê gái, tôi tính che giấu cúi thấp đầu, la tỉnh Mặc Mặc ngủ đến ngã chỏng vó lên trời, cùng các nàng nói tới ý định rời đi.
Các nàng cũng đồng ý tôi kiến nghị, dùng qua điểm tâm, kêu Ngô Phóng Ca, thoáng thu thập một hồi, chúng tôi liền đi đến nơi tiếp đón tìm Đàm Lạc Khả.
Dựa theo ý tứ Tiêu, chúng tôi lấy cớ làm nhiệm vụ, rời đi căn cứ trước rồi lại tính toán sau.
Tôi mơ hồ cảm thấy làm như vậy không khỏi thiếu quang minh lỗi lạc, nhiều ít có vẻ như chột dạ chạy trối chết, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút, không định nhiều lời: Nàng làm như thế tự có nguyên nhân, tôi đồng ý tin tưởng nàng, không hề bảo lưu.
Vì để tránh cho phiền phức, chúng tôi cũng không có hết sức cùng Tăng Nhu nói lời từ biệt, chỉ là sau khi lĩnh nhiệm vụ liền không ngừng không nghỉ đi lấy xe.
Thời điểm đi ra chỗ ghi danh, lại nhìn thấy đội tuần tra cùng công nhân viên tới tới lui lui bận rộn, tựa hồ trong căn cứ lại phát sinh đại sự gì đó, tôi không khỏi ở trong lòng vui mừng chính mình rất sớm đưa ra quyết định.
Thời điểm ra khỏi thành, đang có một chiếc xe khác trên đường lớn hướng nơi này chạy đến, thân xe màu trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, cách cửa sổ xe cũng có thể cảm giác được người chủ xe tao nhã xuất trần, cùng tận thế vẩn đục suy sụp hoàn toàn không hợp, khiến tôi sinh ra mấy phần hiếu kỳ.
Tiêu cũng đối với chủ của chiếc xe kia có mấy phần chú ý, lông mày đẹp đẽ không tự chủ nhíu lên, ngón tay cầm tay lái nhỏ dài cũng chặt mấy phần.
Nàng cũng giống tôi như thế, cảm giác được chiếc xe kia dị dạng sao? Nhưng xem vẻ mặt của nàng, lại ngưng trọng hơn nhiều, như là cảnh giác gặp phải đại địch để tâm tôi cũng nâng lên theo.
Thời điểm hai xe sượt qua, tôi rõ ràng cảm giác được khí thế trong nháy