Giọt máu đỏ thẫm lách tách rơi xuống, trán nứt máu tuôn ra, lại dần dần ngưng tụ thành một vũng máu cạn, mơ mơ hồ hồ phản chiếu ra ánh mắt nam nhân sợ hãi, cùng với vẻ mặt hờ hững của tôi.
Máu tươi hồng, thực sự là màu sắc dị thường mỹ lệ.
"Nói như vậy, một người trưởng thành thể trọng 60 kilôgam trong cơ thể ước chừng chứa 4200~4800 ml máu, khi mất đi tổng 30% lượng máu thì ngươi sẽ lên cơn sốc; mà vượt qua 40% sau đó—— ngươi sẽ chết, " chậm rãi chuyển động chuôi dao giải phẫu đâm vào ngực hắn, đem vết thương có một chút dấu hiệu khép lại một lần nữa xé rách, mỉm cười nhìn dáng vẻ hắn thống khổ co giật, ngữ điệu của tôi có thể gọi là ôn nhu, "Như vậy, còn có di ngôn sao?"
"Ngươi, ngươi đừng có giết ta...! Ta, ta có thể nói cho ngươi vị trí nhà kho, " hắn thấp thở gấp, rồi lại cố gắng nói rõ ràng ra, để tránh mất đi khả năng cứu vãn cuối cùng, "Lương thực trong căn cứ, nguồn nước còn có nhật dụng phẩm đều bảo tồn ở trong kho hàng, ta toàn bộ cũng có thể cho ngươi."
"Giết ngươi, ta vẫn có thể có được vật tư như vậy." Tôi không nhanh không chậm trả lời hắn.
"Thế nhưng, chỉ có vân tay của ta và hai người đội phó khác đồng thời mới có thể mở ra cửa bảo vệ nhà kho!" Hắn tựa hồ tìm tới một tia hi vọng, trong mắt sáng ngời, tràn ngập ước ao mà nhìn tôi.
"Này cũng không phải vấn đề nan giải gì, " tôi lắc lắc đầu, tiếc nuối nhìn vẻ mặt của hắn lên voi xuống chó, lại dần dần lâm vào tuyệt vọng, "Ta hoàn toàn có thể đem ngón tay của ngươi chặt xuống."
Hắn bị giọng điệu hời hợt của tôi nghẹn cứng lại, sắc mặt chuyển xám, môi trắng bệch run lên, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện điên cuồng được ăn cả ngã về không: "Ngươi không thể giết ta! Đúng, ngươi không thể! Không lâu sau đó quân đội liền sẽ phái người đến đưa vũ khí, chúng ta ước định được rồi! Nếu như không thấy được ta, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta không thể chết được! Không thể chết được..."
"Quân...đội?" Nghe được cái chữ quen thuộc này, tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng sát ý trong lòng cuồng tứ lưu chuyển ra, chậm rãi đứng dậy nhìn xuống hắn, tôi nắm chặt nắm đấm, xương ngón tay kẽo kẹt vang vọng, cuối cùng vẫn giữ được lý trí, "Tạm thời lưu ngươi một mạng thôi."
Lạnh liếc hắn thở ra một hơi lớn cả người tinh thần sa sút xụi lơ ở trên ghế, tôi không khỏi câu môi: Tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát, ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, Tưởng tiên sinh.
Dùng sức đẩy chuôi dao giải phẫu vào, chỉnh chuôi dao không tiến vào ngực hắn, khống chế máu chảy ra, vừa có thể làm cho hắn cảm nhận được đầy đủ thống khổ cũng sẽ không để hắn trong khoảng thời gian ngắn chết đi, tôi đem hắn ném vào trong không gian, mệnh lệnh Nhị Bảo coi hắn.
Đem phòng làm việc của hắn bố trí lại một phen, tạo nên dấu vết đánh nhau hỗn độn, tôi lau đi vân tay trên song cửa, dựa theo đường cũ trở về tầng trệt, ở trong ánh mắt ám muội của đám thủ vệ bình thản ung dung rời khỏi hiện trường.
Nhìn đồng hồ tay một chút, mới khoảng chín giờ ba mươi phút.
Trên đường đại đa số đèn đều tắt , người đi đường cũng hầu như không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có số ít bên trong góc tối tăm truyền đến động tĩnh sột soạt.
Tránh khỏi tai mắt của túc quản, từ cửa sau tiến vào, tôi thả nhẹ bước chân đi tới chỗ ở tầng trệt, suy nghĩ phải nhanh chân đến xem An Nhiên — thời gian này, nàng hẳn vẫn chưa ngủ.
Tuy rằng đã thông báo nàng đừng tới tìm tôi, nhưng cũng không gây trở ngại tôi đi tìm nàng, nghĩ thần sắc nàng mừng rỡ, đáy lòng tôi cười thầm, bước lên nấc thang cuối cùng, không cần nhận biết, nhìn thấy một màn trước mắt để tâm tư cao hứng của tôi đột nhiên rớt xuống, ngưng tụ một tầng băng sương.
Đó là một loại phẫn nộ lãnh địa bị xâm nhập, bảo vật bị mơ ước.
"An Nhiên, " tôi nghe thấy âm thanh của mình vững vàng tới mức không hiện ra chút đầu mối, chỉ có tôi biết, muốn khắc chế không xông lên bẻ gãy cái cổ Bách Niên là một chuyện khó khăn dường nào, "Các cô đang...!làm cái gì?"
An Nhiên kinh ngạc nhìn tôi, sắc mặt khẽ biến thành hồng, nhưng ánh mắt lại mừng rỡ như trong dự liệu, chỉ là mừng rỡ này hiện ra sau một màn chói mắt kia, mang đến cho tôi cảm giác sung sướng nhưng mất giá rất nhiều.
Bách Niên vẫn duy trì tư thế một tay đỡ khung cửa, xoay mặt nhìn về phía tôi, đôi mắt hoa đào ngả ngớn, cười đến giống như trò đùa dai thực hiện được...!Chướng mắt cực kỳ.
Ba lần bốn lượt khiêu chiến điểm giới hạn của tôi, nếu như chỉ đơn giản làm tôi tức giận, như vậy nàng đã đạt được mục đích rồi—— chỉ là, nàng có chuẩn bị kỹ càng chịu đựng lửa giận của tôi chưa đây?
Lạnh lùng liếc nàng một chút, tôi tiến lên kéo An Nhiên qua, vuốt ve tóc của nàng, hòa hoãn giọng điệu nhỏ giọng hỏi: "Tại sao còn chưa ngủ, hả?"
Nàng cẩn thận mà nhìn tôi một chút, tựa hồ là đang phán đoán vẻ mặt tôi, thấy tôi nhíu mày, lập tức cúi đầu ấp úng trả lời: "Em, em lo lắng cho chị."
"A, đứa ngốc." Tôi cười cười, không nhịn được lại nặn nặn vành tai ửng hồng của nàng, "Tôi có cái gì mà lo lắng." Dừng một chút, tôi khống chế bản thân thả ra vành tai làm người yêu thích không muốn buông tay của nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Nghỉ sớm một chút."
"Ừm..." Nàng cắn cắn môi, nhìn tôi rồi lại thoáng nhìn Bách Niên vẫn đang mỉm cười nhìn chúng tôi, muốn nói lại thôi.
Trong lòng tôi nhói một cái, giọng điệu không khỏi cứng rắn lên: "Đi nghỉ ngơi."
"Ừm." An Nhiên sắc mặt trắng nhợt, tôi lập tức hối hận chính mình nhất thời mất khống chế tâm tình, đang muốn nói xin lỗi, nhưng nàng thật nhanh đáp một tiếng, xoay người chạy trở về phòng.
Tôi yên lặng nhìn chăm chú cửa phòng nhẹ nhàng đóng, trước mắt chợt lóe qua ủy khuất trong mắt nàng lúc xoay người, nắm chặt nắm đấm, do dự có nên đuổi theo tới hay không, lại nghe Bách Niên phía sau "Ha" một tiếng, bên trong nụ cười hàm chứa mấy phần coi thường.
"Ha, muội muội này thực sự là ngu ngốc nha ~ có điều..." nàng liếm môi một cái, nụ cười có chút tà nịnh, "Ngây ngô táo nhỏ, cũng có một phong vị khác a!"
Ném khăn mặt, nàng nhẹ nhàng trở về phòng, tôi nhìn một chút cửa phòng sát vách đóng chặt, thầm thở dài một hơi, tâm trầm xuống xoay người tiến vào phòng.
"Nói đi, mục đích của cô." Không muốn cùng nàng đọ sức, tôi lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.
"Rất đơn giản, tôi muốn quyền khống chế căn cứ Ngạo Thiên cao nhất, " Bách Niên tự tin cười, vẫn chưa vì ý nghĩ ngông cuồng của mình mà cảm thấy nửa phần xấu hổ, "Còn có một người."
Tôi nhìn về phía nàng, chờ nàng tiếp tục nói, dựa theo trực giác, tôi cũng không