Trong phòng này, thật nặng mùi máu tanh.
Mà ngoài đó ra, vẻ mặt mấy người nữ nhân lại càng làm cho người ta lưu ý.
Không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, tại sao sau khi Bách Niên vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt lại đây?
Có nghi hoặc, có tìm tòi nghiên cứu, càng có nóng bỏng khiến tôi không hiểu.
Không nhịn được nhíu lông mày, vừa muốn mở miệng hỏi dò, Tiêu cũng đã đem tôi che ở phía sau, khí tức lạnh như băng lan tràn ra, phảng phất một chạm vào liền có thể kết thành sương tuyết: "Nói cẩn thận."
Ánh mắt chiếu tới, tất cả đều là sắc bén, liền ngay cả tôi được hộ ở sau lưng cũng cảm thấy mấy phần hàn ý, chớ nói chi là người áp lực đối mặt chính diện nàng.
Bách Niên tựa hồ đối với Tiêu có mấy phần kiêng kỵ, tuy rằng trên mặt ý cười không thay đổi nhưng không lại cố chấp với tôi, mà chuyển đề tài câu chuyện nói rằng: "Nếu nhân vật then chốt đều đến đông đủ, chúng ta liền nói một chút chính sự đi."
Nàng hai tay ôm ngực, ngồi dựa trên bàn làm việc màu đen duy nhất ở trong phòng, thái độ rất là tùy ý, "Tiêu bác sĩ, là người biết chuyện, vẫn là mời cô tới nói cho đại gia một chút cô biết...!việc có quan hệ tới Tưởng tiên sinh."
Tôi chú ý tới, tuy rằng trên mặt Tiêu chập chờn tâm tình không rõ ràng, nhưng ánh mắt lại trong nháy mắt lạnh xuống, vành môi mân thành lẫm trực độ cong, có thể thấy được Bách Niên thật là chạm vào cục tức của nàng.
Chỉ là, đến tột cùng vì cái gì, làm Tiêu tức giận như vậy chứ?
Nàng bỗng nhiên khe khẽ thở dài, nhưng trong mắt lại lóe qua vẻ tựa tiếu phi tiếu: "Tưởng Thiên, chết rồi."
Hời hợt bốn chữ lại như cục đá ném vào trong hồ, gây nên gợn sóng to lớn, liền ngay cả tôi người đứng xem này cũng không cách nào không đếm xỉa đến, chớ nói chi là mấy nữ nhân cùng Tưởng Thiên Quan hệ không ít.
Tống Dịch Thư người đầu tiên kinh ngạc thốt lên: "Cô nói cái gì? Đùa gì thế!" Hiển nhiên nàng không muốn tin tưởng theo lời Tiêu nói.
Theo tôi được biết, Tưởng Thiên được xưng là dị năng giả cường hãn nhất cái căn cứ này, thậm chí thực lực còn phải ở trên Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca liên thủ, một người như vậy, làm sao sẽ trong một buổi liền chết oan chết uổng? Tống Dịch Thư có chất vấn cũng là hợp tình hợp lý.
"Tưởng đội chỉ là mất tích mà thôi, làm sao cô biết hắn chết rồi? Bằng chứng đâu?" Tức Mặc Thanh Lan dừng lại động tác thưởng thức chủy thủ, trầm giọng hỏi.
Tiêu liễm hạ mí mắt, khẽ cười một tiếng, nhưng ý cười nhạt đến sắp không nhìn thấy: "Bằng chứng? Không có, có tin hay không, tùy cô."
"Vu khống cũng dám ở chỗ này nói ẩu nói tả sao?" Tức Mặc Thanh Nghi khinh thường liếc liếc mắt lại đây.
"Từ vết máu khô trên mặt đất đến xem, nếu như đây thật sự là máu của Tưởng Thiên, vậy hắn bị thương cũng không nhẹ, tính mạng có thể nguy kịch, cũng không phải là không thể được..." Lên tiếng chính là Ngô Thiển Ngâm, lại là ngoài ý muốn tán thành Tiêu.
"Tùy tiện." Tức Mặc Thanh Lan giương mắt quét tới, lạnh nhạt đưa ra đáp án, mà Tức Mặc Thanh Nghi nằm ở trên đùi nàng nhắm mắt dưỡng thần cũng nhẹ nhàng phụ họa nói, "Tỷ tỷ định đoạt." Chuyện này đối với tỷ muội cũng thật là có cá tính, nên nói các nàng tiêu sái bất kham hay là không kiêng dè gì đây?
Chí ít tôi biết, nếu như thật sự để Bách Niên lên làm tân thủ lĩnh Ngạo Thiên căn cứ, đối với đội người chúng tôi tuyệt không phải tin tức gì tốt, ánh mắt nàng nhìn tôi và Tiêu, cực kỳ giống mãnh thú khóa chặt mục tiêu, lại không tìm được chút nào thiện ý đây...
"Đồng dạng là đội phó, tại sao một mực là cô thượng vị? Phải biết, phân biệt đối xử, A Thư so với cô đi theo Tưởng Thiên còn sớm hơn." Ngô Thiển Ngâm bất động thanh sắc bác bỏ Bách Niên đề nghị.
Các nàng tuy rằng đều là cười, nhưng bầu không khí bên trong phòng hội nghị này đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm lên.
"Nếu mấy vị còn có chuyện quan trọng thương thảo, vậy chúng tôi trước hết cáo từ." Tôi xem tình huống không đúng, lôi kéo tay Tiêu liền muốn rời khỏi, lại bị Bách Niên ngăn lại .
"Chậm đã, " nàng giơ tay hư hư ngăn cản ở trước người chúng tôi, ánh mắt thì lại vững vàng mà nhìn chằm chằm Tiêu không tha, "Là người làm chứng quan trọng, Tiêu bác sĩ cô cũng không thể đi."
Nữ nhân này, đối với chúng tôi mọi cách dây dưa, đến cùng có cái mưu đồ gì? Tiêu lạnh lùng giương lên khóe môi, khuynh thân tới gần nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói vài chữ, nàng chỉ là dựa vào khí âm nói chuyện, cho dù là đứng gần như tôi cũng không cách nào nghe rõ nội dung nàng nói tới, Bách Niên biến sắc mặt, tay ngăn cản chúng tôi lại hơi hạ xuống.
"Tám giờ tối nay, tôi sẽ giới thiệu một vị thành viên trọng yếu cho chư vị nhận thức, kính xin chờ mong." Gần tới cửa, Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại nói một câu như thế khiến người ta không tìm được manh mối, sau đó liền dẫn tôi đi vào thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy đóng, tôi thậm chí có thể thấy rõ vẻ mặt mọi người trong phòng bất đồng, Tống Dịch Thư mờ mịt, Ngô Thiển Ngâm thâm trầm, Tức Mặc tỷ muội lạnh lùng cùng với...! Bách Niên âm lãnh.
"Tiêu, chị muốn giới thiệu ai cho các nàng nhận thức?" Tôi nghiêng đầu nhìn nàng, nỗ lực từ trong mắt của nàng nhìn ra một chút manh mối.
Nhưng nàng đột nhiên dùng bàn tay che lại con mắt của tôi, trên gương mặt truyền đến một xúc cảm mềm nhẹ: "Bí mật."
Một tay tôi ôm lấy gò má nóng lên, chỉ cảm thấy xuyên thấu qua trong thang máy bốn phía trơn bóng như gương, nụ cười nàng thanh lệ thanh nhã ở khắp mọi nơi, khiến trong đầu tôi ầm ầm, trong lúc nhất thời suy nghĩ không được cái khác, chỉ có cái côi cảnh lóa mắt kia, thật lâu lái đi không được.
Trở lại bên trong tiểu khu, khi thấy Ngô Phóng Ca buồn bực ngán ngẩm ngồi xổm trên mặt đất đếm