Ánh mắt phức tạp kia lóe lên một cái rồi biến mất, khiến tôi chớp mắt khiếp đảm.
"Chúng ta...!đã gặp qua sao?" Tôi nhỏ giọng, chần chờ hỏi.
Trên thực tế, đã từng thấy, ngay ở mấy ngày trước, nhìn thoáng qua.
Lúc đó chỉ có tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta, người ta vẫn không quay đầu cho một cái ánh mắt, tôi cảm thấy nàng không chú ý tới tôi mới đúng; lúc trước tôi cũng không có đi qua bệnh viện thị tam, lại không phải người nổi tiếng gì, đường đường Tiêu đại bác sĩ, làm sao sẽ nhận thức tôi đây?
Huống hồ, tôi tự hỏi cũng không phải mỹ nhân thiên tư quốc sắc, không có sức quyến rũ khiến người ta sáng mắt lên; cũng không phải cái gì ẩn sĩ tài hoa hơn người, lại có năng lực để cho giai nhân vừa gặp đã thương, ánh mắt của nàng làm tôi nghĩ mãi mà không ra.
"Này thật không có, " nàng khẽ mỉm cười, như băng tuyết tan chảy, phá lệ động lòng người.
"Nhưng tôi cảm thấy cô rất quen thuộc...!như là đã gặp ở trong mộng."
"Như vậy a..." Tôi gật gù, tránh khỏi ánh mắt nàng sáng quắc, trong lòng có chút mất tự nhiên, "Cẩn thận, có xác sống lại đây !"
Tôi bảo vệ nàng ở phía sau, cẩn thận mà thò đầu ra nhìn xung quanh, hai con xác sống đang loạng choạng hướng về khúc quanh này đi tới, đầu không ngừng chuyển động xung quanh, thật giống như ngửi theo mùi mà tới.
Tôi theo bản năng mà ngửi một hồi —— là mùi nước hoa dior.
Quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạng một cái, nàng cười khanh khách mà nhìn tôi, đem mờ ám của tôi thu hết vào đáy mắt.
"..." Tôi quay đầu đi, mặt có chút nóng, trong lòng thầm nghĩ: Lẽ nào xác sống cũng yêu thích mùi hương nước hoa sao?
"Không phải nước hoa nha..." Đột nhiên, một mùi thơm luẩn quẩn bên tai tôi, nhu mị tiếng nói dẫn theo một nụ cười, "Chúng nó là theo mùi máu tươi mà tới...!mùi xử nữ thơm ngát.."
"Tê ——" tôi hít vào một ngụm khí lạnh, nơi sau gáy bên tai lít nha lít nhít bò lên run rẩy giọng điệu Tiêu bác sĩ, làm sao giống như Huyết Quỷ nuốt sống người tôi.
Nếu không phải tôi can đảm không nhỏ, chắc cũng bị nàng dọa sợ đến thét chói tai, đưa tới càng nhiều xác sống có thể tốt như thế nào?
Tôi lườm lại một cái, nhưng không thể chỉ trích nàng như đối xử với Mặc Mặc, chỉ là tránh khỏi hai tay nàng chẳng biết lúc nào đang ôm eo tôi, hướng về nàng làm một động tác cấm nói, cầm lại ống nước kề sát vách tường khúc quanh, lẳng lặng chờ hai còn xác sống kia đến.
Hết sức chăm chú, lòng bàn tay trái kết ra một đốm lửa, trong lòng tôi thầm đếm: Ba, hai, một...!Chính là bây giờ!
Ném đốm lửa trong tay một cái, sau khi ngọn lửa kia lao thẳng tới mặt một con xác sống thiêu nó đến hét thảm thì, chờ đúng thời cơ, một ống đập lên đầu con khác, nhất thời máu thịt tung tóe, não văng khắp nơi.
Ác tâm cùng với may mắn, một chiêu này đơn giản nhưng có hiệu quả.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngọn lửa kia chống đỡ không được bao lâu, tôi cũng quên lau sạch vết máu trên mặt, hai tay nắm ống nước hướng vào đầu của nó quét ngang tới, lần này dùng gần tám phần mười sức mạnh, đầu của nó như dưa hấu nổ tung vỡ vụn, đình chỉ gào thét, "Phù phù ——" một hồi ngã xuống mặt đất.
Chống ống nước, tôi cúi người xuống giảm bớt khó chịu trong ngực, cánh tay có chút run rẩy, cho dù nhiều lần kiến thiết tâm lý hơn nữa, cũng không bằng Mặc Mặc giết chết loại quái vật này dễ như ăn cháo, dù sao hai mươi năm làm thư sinh lý luận suông, lập tức làm võ tướng chuyên trách, thực sự là cần một quãng thời gian bước đệm.
Tuy rằng tôi biết, ở bên trong tận thế, cũng sẽ không đủ thời gian để tôi thích ứng tàn khốc —— thường thường chần chờ trong nháy mắt qua đi, nghênh tiếp ngươi chính là Tử Thần cười lạnh.
Bỗng, trên lưng được nhẹ nhàng vỗ về, Tiêu Minh Dạng ôn nhu nói rằng: "Không sao rồi, cô đã làm rất khá ...!Đừng quá miễn cưỡng chính mình."
"Kỳ thực, thời điểm công kích chúng nó, tôi sợ muốn chết, nhưng tôi càng sợ chết trong tay chúng nó." Nhìn nàng cười, tôi không khỏi bật thốt lên.
"Tôi biết, quen dần là tốt rồi." Nàng nói rất tùy ý, cười đến rất tự nhiên, nhưng tôi dường như lại cảm giác được một tia cay đắng.
Nàng xem ra phi thường trấn định, không chút nào sợ hãi khi nhìn thấy xác sống, điều này làm cho tôi hơi nghi hoặc một chút, nghĩ đi nghĩ lại, lại bình thường trở lại: Người ta là bác sĩ ngoại khoa mà, nhìn quen tình cảnh máu thịt be bét, tố chất tâm lý có thể so với loại văn thanh như tôi là tốt hơn rồi.
Có điều, nhìn thân thể nàng sạch sẽ mảnh mai, tôi vẫn là tự giác đem chính mình vào bên trong nhân vật bảo hộ.
"Tôi tới nơi này kiếm chút vật tư, cô..." Một chốc nơi này rất an toàn, tôi một bên khôi phục thể lực, một bên tùy ý tung một đề tài tránh khỏi trầm mặc lúng túng.
"Cô cần cái gì?" Nàng lại đột nhiên đánh gãy hỏi tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, trả lời: "Lều vải, túi ngủ, ấm nước, phương tiện giao thông..."
"Cô muốn rời khỏi nơi này? Đi nơi nào?" Nàng lại hỏi, tựa như vấn đề này đối với nàng vô cùng trọng yếu.
"...! Đúng, tôi muốn đi thành phố B." Tôi không hiểu nàng bị làm sao , theo lý thuyết cô gái như nàng phải là vô cùng chú ý ăn nói và lễ nghi, chắc chắn sẽ không tùy ý đánh gãy lời của người khác, nhưng là ——
"Thật là khéo, tôi cũng muốn tới thành phố B, cùng đi đi." Nàng cười híp mắt rồi kết luận, khi tôi há hốc mồm định phản bác thì nàng chặn trước lời tôi nói, "Đừng vội từ chối nha ~ "
Ồ, nàng làm sao biết tôi muốn cự tuyệt? Chỉ là, nàng không khỏi quá bá đạo một chút...
Tôi oán thầm, lại nghe nàng nói: "Cô thức tỉnh dị năng rồi sao, là hệ hỏa sao?"
Tôi sững sờ, trong lòng đối với nàng phòng bị lên, chỉ gật đầu, không dự định nói rõ tôi là thủy hỏa song hệ dị năng.
Nàng khiến tôi nhìn không thấu; cho dù từ trên người nàng không cảm giác được một tia ác ý, nhưng tôi vẫn không dám dễ dàng tin tưởng.
"Biết chưa, tôi là hệ không gian." Nàng ôn nhu cười, bàn tay trắng cầm lấy ống nước tay tôi đã nắm chặt, một giây sau, ống nước kia liền biến mất không còn tăm hơi .
Tôi trừng lớn hai mắt, cuối cùng trong đầu cũng không còn ý định từ chối nữa.
Không gian! Điều này có nghĩa gì? Nếu như cùng nàng lên đường, vấn đề vật tư cơ bản không cần lo lắng , ở trong tận thế, năng lực này thực sự quá hữu dụng ....!Thế nhưng, năng như vậy phải bí mật, nàng làm sao có thể nói cho tôi? Một người với nàng hoàn toàn xa lạ, lẽ nào nàng đối với tôi tự tin như thế? Nếu lòng tôi mang ý đồ xấu, nàng nên làm gì?
"Cô..." Tôi không biết nên hỏi thế nào.
Nàng lại ung dung nở nụ cười, giúp đỡ tôi mặt nghiêm túc nói rằng: "Không sao, tôi tin tưởng cô.
Như thế nào, theo tôi cùng đi đi!"
" Được." Tôi đồng ý, cũng không phải bởi vì không gian của nàng, mà là câu "Tôi tin tưởng cô" của nàng.
Tôi biết, ở trong tận thế, "tín nhiệm" so với bất luận thứ gì đều quý giá hơn.
"Như vậy, bắt đầu từ xưng hô, về sau tôi liền gọi cô là An Nhiên, cô có thể gọi tôi là Dạng Dạng." Nàng cười híp mắt, dáng vẻ rút đi lạnh lùng, giống như mèo con tắm nắng, có một loại lười biếng đáng yêu.
Chỉ là...!Dạng Dạng? Dương Dương?
"Tiêu,...! Tiêu" Tôi khó khăn trắc trở mở miệng, làm cách nào đều thật không tiện gọi nhũ danh của nàng, chính mình cũng không hiểu đến cùng khó chịu cái gì, trong ánh mắt không rõ của nàng xem ra, tôi linh cơ hơi động nói rằng, "Tôi có thể gọi cô là Tiêu sao?"
Nàng nghiêng đầu, như suy nghĩ nho nhỏ một chút, sau đó quay sang trừng mắt nhìn tôi: "Có thể nha."
"Tiêu." Tôi bị đẹp đẽ của nàng chọc cười, không nhịn được lại gọi nàng một tiếng, tuy rằng không đúng chỗ, không đúng thời gian, nơi nào đều không đúng, nhưng là trong lòng không chút nào căng thẳng.
Tựa hồ cùng một chỗ với nàng liền phá lệ cảm thấy an tâm, đặc biệt dễ dàng thả lỏng đây.
"An Nhiên." Nàng cũng cười theo tôi, âm thanh có vài phần uyển chuyển nhịp điệu, thưởng tâm dễ nghe.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy, tên của chính mình cũng có thể êm tai như thế.
Tôi và nàng hiện tại đang ở trong đường đi phụ tầng một của công nhân siêu thị, nơi này bình thường chỉ có bảo an phụ trách an ninh và số ít công nhân viên, cho nên chúng tôi ở đây đợi một phút cũng không có đưa tới quá nhiều xác sống.
Siêu thị này quy mô vừa phải, tổng cộng có bảy tầng, trên đất năm tầng, lòng đất hai tầng; phụ hai tầng là bãi đậu xe, hình thức kinh doanh dựa theo siêu thị phổ biến, tầng hai đến tầng thứ ba là bán hàng tiêu dùng, tầng cao nhất là ăn uống giải trí.
Chúng tôi quyết định trước tiên đi xem tầng hai.
Siêu thị có một chỗ thẳng tới thang máy, cùng với hai thang cuốn tự động, vào giờ phút như thế này tự nhiên là không thể mạo hiểm, bởi vậy cầu thang là lựa chọn ưu tiên của chúng tôi.
Tôi nhớ tới nơi này ngoại trừ thang máy phía sau cầu thang ở ngoài, còn có một lối thoát khẩn cấp, trong ngày thường nên rất ít người đi qua nơi này.
Tiếp nhận dao bổ