Vẻ mặt Tống Dịch Thư trước khi rời đi vẫn nhiều lần xuất hiện trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào ngừng liên tưởng, mà Mặc Mặc đột nhiên sốt sắng lôi kéo tôi lao ra cửa, điều này càng làm cho tôi có suy đoán nghiêm trọng.
Ngạo Thiên căn cứ trật tự từ trước đến giờ không tệ, là căn cứ ngay ngắn hiếm thấy nhất tôi từng gặp đến nay, mỗi người quản lí chức vụ của mình, chí ít ở bề ngoài không có cái gì xấu xa khập khiễng.
Mà hết thảy này, không thể thiếu tài lãnh đạo của đội trưởng chức quyền cao.
Nhưng hiện tại Mặc Mặc lại nói cho tôi, căn cứ loạn rồi — như vậy khả năng lớn nhất chính là người lãnh đạo căn cứ sẽ có bất trắc hoặc là đã gặp phải bất trắc.
Sự thực chứng minh tôi linh cảm không có sai.
Nhưng tôi cỡ nào hi vọng là mình nghĩ quá nhiều, cỡ nào hi vọng mình không có chạy tới hiện trường, cỡ nào hi vọng mình không vì nhất thời nhẹ dạ mà hứa hẹn...!Có phải như vậy liền sẽ không phát sinh rất nhiều khúc chiết phía sau?
Nhưng thế sự xưa nay đều không như mong muốn, mà tôi và Tiêu đi ngược lại ẩn ưu, từ ban đầu liền mai phục phục bút, hoặc sớm hoặc muộn, chung có một ngày sẽ bạo phát.
Điều này cũng có thể chính là — số phận.
Khi tôi theo Mặc Mặc tránh ra dòng người đẩy ra vòng vây bên ngoài, tôi cảm nhận được một tia khí thế nhàn nhạt ẩn ở trong đám người, nhưng mà bên trong liên miên màu mực rất khó tìm đến bóng dáng người kia, liền nghe phía sau vang lên một giọng nữ mềm mại, mang theo chế nhạo: "Yêu, cô cũng tới !"
Tôi quay đầu nhìn lại, chính là Tức Mặc Thanh Nghi, mà tỷ tỷ của nàng mặt không hề cảm xúc hướng về người thủ hạ bên cạnh dặn dò gì đó, thấy tôi nhìn lại, quay về tôi khẽ gật đầu xem như là hỏi thăm một chút, chỉ là ý lạnh trong mắt không chút nào tan rã, nghĩ đến cũng chỉ có nữ nhân dòng họ Tức Mặc nào đó ở đây mới có thể làm cho mặt nàng giãn ra đi.
Liền như Tức Mặc Thanh Nghi là ánh sáng khiến Tức Mặc Thanh Lan có thể động dung, người kia, cũng là người có thể khiến tôi vì nàng dao động nguyên tắc duy nhất...!Nhưng tôi không biết, với nàng mà nói, liệu tôi có phải là tồn tại đặc biệt có thể khiến trong lòng nàng mềm mại không đây?
Có Tức Mặc tỷ muội tham gia, những người áo đen chặn đường kia rất nhanh bị khống chế lại, nhưng chúng tôi chung quy vẫn là tới chậm một bước, chờ tôi thấy rõ tình hình trong sân, trong mắt lại tràn đầy màu máu chói mắt.
Bước nhanh về phía trước tiếp được thân thể nàng lảo đảo muốn ngã, trên tay dính đầy máu tươi, trong lòng tôi run lên, hầu như đỡ không được nàng, đạo băng xuyên qua ngực nàng kia, nếu như không lập tức tiến hành giải phẫu...
"A Thư, cô thế nào?" Tôi do dự không dám dùng tay đụng vào vết thương của nàng, môi nàng cắn đến trắng bệch, lông mi liên tục rung động, hiển nhiên là cực kì đau đớn, liền ngay cả hô hấp đều mong manh.
"Không, không có chuyện gì." Mặc dù vậy, nàng vẫn nỗ lực mỉm cười một cái, cậy mạnh nói, trong đầu tôi không thể tránh khỏi hồi tưởng lại tình cảnh Tiêu ngắt lấy cổ Ngô Thiển Ngâm, cùng với lúc trước A Thư hai mắt đỏ chót nói tình nhân đã gặp bất trắc thống khổ.
Hổ thẹn cùng khổ sở đan xen lẫn nhau, lòng chua xót cơ hồ muốn rơi lệ.
"Tiêu, chị mau đến xem nàng." Tôi nhìn thấy Tiêu vẻ mặt đông lạnh đứng cách chúng tôi không xa, lạnh lẽo trong mắt nàng để tôi không nhịn được hoài nghi có hay không sau một khắc nàng sẽ xông lên bóp nát cổ A Thư —— giống như khi đó nàng đối với Ngô Thiển Ngâm vậy.
Tôi không muốn nghĩ như thế, nhưng tôi không có cách nào điều khiển tư tưởng chính mình.
"...! Được." Nàng khẽ cười, trong mắt khôi phục lại vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra một chút đầu mối, nhưng bất an trong lòng tôi lại lên tới đỉnh điểm, thân thể cũng theo bản năng cương lên.
"Khụ, khụ khụ, An An...!Khụ khụ, " người trong ngực bỗng nhiên nắm lấy cổ áo của tôi, đem tôi kéo lại gần nàng, sức mạnh lớn đến mức đầu ngón tay đều không còn màu máu, "Tôi có lời...muốn nói...!cùng cô, khụ, nói..."
Tôi vội vàng dùng ngón tay lau máu tươi tràn ra bên miệng nàng, nhưng mà máu này càng lau càng nhiều, dường như lau mãi cùng không hết.
Nàng lại nắm chặt tay tôi, gắng gượng từng chữ từng câu nói rằng, phảng phất mỗi một chữ đều đã vận dụng toàn bộ khí lực: "Căn cứ, nhà kho, khục...!tại phòng, phòng dưới đất...!chìa khoá, chìa khoá là vân tay của tôi, Bách Niên cùng, khụ khục...!cùng Tưởng Thiên khụ khụ khục..."
Tôi nghĩ che miệng nàng để nàng không cần nói chuyện, đình chỉ tiếng ho tan nát cõi lòng tan nát kia, thế nhưng đối đầu ánh mắt của nàng, tôi rốt cuộc không nói ra được một chữ, tràn ngập ước ao nhưng lại cực kỳ tuyệt vọng: "An An, sau khi tôi chết, thay tôi bảo vệ căn cứ."
Tôi bừng tỉnh rõ ràng, nàng đã bắt đầu nghĩ muốn chết.
"Tại sao là tôi?" Tôi không cảm giác mình có năng lực tiếp nhận trọng trách toàn bộ căn cứ, huống hồ, phân biệt đối xử, chẳng lẽ không nên là Tức Mặc Thanh Lan hoặc là Tức Mặc Thanh Nghi sao? Coi như là thủ hạ các nàng cũng so với tôi cái người ngoại lai này danh chính ngôn thuận nhiều hơn chứ?
"Tức Mặc, cũng, không chính không tà, tôi, tôi nhìn không thấu...!Các nàng không để ý, khụ khụ, mạng người, " Tống Dịch Thư ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tôi, dường như nhất định phải có được hứa hẹn của tôi, "Cô, cô dù không đủ mạnh, nhưng, cô không...!trơ mắt bỏ mặc bọn họ chết...!trái tim cô, khụ khụ, trái tim cô, là ấm áp."
— trái tim tôi?
Tôi ôm ngực mình, nơi đó nhảy lên cũng không mãnh liệt.
Tôi không cho là mình có thể đảm nhiệm được trọng trách nặng nề như vậy, thế nhưng nhìn ánh mắt Tống Dịch Thư cố chấp, tôi cuối cùng không chống cự nổi chua xót trong lòng, chậm rãi gật đầu.
Nàng thoải mái nở nụ cười, nhưng trong miệng ho ra càng nhiều máu, tay giữ chặt góc áo tôi đột nhiên buông ra, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: "Dung mạo cô, thật giống...!nàng..."
Tôi cùng Ngô Thiển Ngâm cũng không có chỗ tương tự, "nàng" trong miệng A Thư là ai?
"Tôi lấy tên tổng đội trưởng Ngạo Thiên căn cứ, đem căn cứ mọi việc giao cho Tạ An Nhiên, do nàng tiếp nhận chức tổng đội trưởng...!Đây là tôi nguyện vọng." Tôi lăng lăng nhìn nàng hóa đi băng trong ngực, máu tươi như hồng thủy trút xuống, gần như trong nháy mắt đình chỉ hô hấp.
Tôi biết, ngay khi biết tin Ngô Thiển Ngâm qua đời, nàng đã quyết định tự tử tuẫn tình.
Các nàng cảm tình càng chân thành cảm động, nội tâm tôi càng xấu hổ đau đớn.
Nghiêm túc mà nói, tôi cùng Tiêu, là kẻ cầm đầu dẫn đến trận bi kịch này.
Là chúng tôi, hại chết Ngô Thiển Ngâm, cũng hại chết Tống Dịch Thư.
"An Nhiên." Tiêu đưa tay nhẹ nhàng khoát lên bờ vai của tôi, ánh mắt thương hại, âm thanh ôn nhu, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng mà tàn nhẫn, "Nàng chết rồi."
"Em biết." Tôi cầm thật chặt khuông tay A Thư nhét vào lòng bàn tay tôi, đem thi thể của nàng để nằm ngang, chậm rãi đứng lên.
Sauk hi tôi thả xuống A Thư, nam nhân nàng tín nhiệm nhất lập tức chỉ huy thủ hạ khiêng nàng lên, mà hắn lại đi tới trước mặt tôi, không mang theo cảm tình cung kính nói rằng: "Tôi là trợ thủ của Tống đội trưởng Đàm Kiệt, nàng ra lệnh cho tôi mọi thứ đều vâng theo Tạ tiểu thư dặn dò, từ bây giờ trở đi, xin cho phép tôi gọi ngài là Tạ đội trưởng."
—— Tạ đội trưởng? Tôi xem như là cái gì đội trưởng.
Tôi lắc lắc đầu, không khỏi cười khổ.
"An Nhiên, chúng ta còn phải đi thành phố B." Tiêu ôm lấy bả vai tôi tay nắm thật chặt, nhưng vẻ mặt không đổi nhắc nhở.
"Ừm." Tôi nhìn nàng một cái, tách ra tay nàng, tâm trầm xuống quay về Đàm Kiệt gật đầu, "Đàm tiên sinh, tuy rằng tôi đáp ứng A Thư rồi, nhưng tôi cũng không có tài năng quản lý căn cứ ..."
Đàm kiệt lập tức đánh gãy tôi: "Tạ đội trưởng yên tâm, cũng không cần ngài làm cái gì, Tống đội trưởng đã an bài xong tất cả."
Vì thế nên, kỳ thực có tôi hay không đều không trọng yếu đúng không?
Vậy vì sao nàng nhất định phải lưu tôi lại đây?
Có thể tôi không bao giờ tìm được đáp án của vấn đề này này, nhưng nếu đáp ứng nàng rồi, liền nhất định sẽ tuân thủ, đây là tôi nợ nàng, là chúng tôi nợ các nàng.
Tôi không cự tuyệt nữa, xem như là ngầm thừa nhận Tống Dịch Thư sắp xếp.
"Hiển hách, Đàm Kiệt, chủ nhân ngươi thực sự không đem những người khác để vào mắt! Dựa vào cái gì để một người ngoài làm thủ lĩnh căn cứ? Liền ngay cả ngươi so với nàng có tư cách hơn!